Sau Khi Nam Thẳng Xuyên Thành Beta

Chương 12

Nhìn hai giây, Trần Cố Nguyên dời mắt, cơn giận trong lòng còn chưa tan, tiếp tục trách: "Hừ, trông cũng áo mũ chỉnh tề, tuấn tú lịch sự, nhưng cái miệng thì cứ như bôi Hạc Đỉnh Hồng lên vậy, sao lại độc miệng thế chứ, cái câu “ra vẻ đạo mạo” chắc là tả anh nhỉ."

Bởi vì giá trị nhan sắc của hai người đều cao, lại còn một người quỳ xuống đất túm lấy quần áo không cho người kia đi, hình ảnh quả thực có chút làm người khác chú ý, không đến một phút, người qua đường liền vây một vòng quanh hai người.

"Có chuyện gì vậy? Người yêu đòi chia tay hả?" Một chị nói.

Trần Cố Nguyên: "..."

"Oh my god! Beta tóc vàng đẹp trai vãi!"

"Là người nước ngoài sao? Mắt màu xanh kìa."

"Sao trông Alpha tủi thân thế nhỉ? Chẳng lẽ là Beta nɠɵạı ŧìиɧ?"

"Hả? Thật sao? Vậy thì đáng thương quá đi!"

"Đúng đấy, tình yêu AB đối với Alpha mà nói vốn đã là một loại giày vò tinh thần, nếu Beta còn nɠɵạı ŧìиɧ, thật là không có nhân tính."

"Có thể lắm, chị nhìn xem, Alpha hèn mọn biết mấy, đã quỳ xuống đất níu kéo thế kia mà đối phương vẫn muốn đi."

"Hừ, trông rõ đẹp, hóa ra lại cặn bã như vậy?"

Trần Cố Nguyên: "...!"

Ngay lúc mọi người càng nói càng quá đáng, một người đàn ông cao lớn đẩy đám người ra xông vào.

"Tổng giám đốc Tư!"

Nhìn thấy ông chủ của mình quỳ một chân trên đất lôi kéo một Beta xa lạ, người đàn ông sững sờ, tiến lên muốn đỡ người dậy. Không ngờ hắn vừa tới gần, Alpha vốn đang một mặt đáng thương liền thay đổi trong nháy mắt.

Alpha nhíu mày, một đôi mắt phượng dài hẹp tràn đầy lệ khí, ánh mắt sắc bén như một con báo bị quấy rầy khi đang thưởng thức món ngon.

Alpha trong kỳ dịch cảm có ý thức lãnh địa cực kỳ mãnh liệt, một khi phát hiện người xâm nhập, bọn họ sẽ nhào tới không chút do dự, bộc phát ra pheromone như mãnh thú hung hăng áp chế đối phương.

"Rầm" Một tiếng vang trầm.

Trong chớp mắt, người đàn ông bị đánh bay xa mười mét.

Thấy thế, Trần Cố Nguyên trợn tròn mắt, ánh mắt theo người kia bay ra ngoài, miệng há hốc đến độ có thể nhét trứng gà vào.

Vãi...

Dm!!!

Thế này cũng quá trâu bò rồi đấy?!

Đơn giản như xem kĩ xảo võ thuật vậy.

Quần chúng đứng hóng hớt ở hiện trường nhìn thấy loại tình huống này, toàn bộ kêu lên sợ hãi, sau đó vội vội vàng vàng chạy mất.

Alpha chật vật đứng lên, nắm tay Trần Cố Nguyên, dù cho toàn thân đều đang phát run cũng phải che chở người ở sau lưng, một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng dậy từ dưới đất, trông có vẻ như định tấn công lần nữa.

Trần Cố Nguyên nhìn ngây người, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường trên tay, trong đầu có một vạn cái “dm” đang chạy vòng quanh.

Cũng không biết đối phương là thể chất gì, bay xa như vậy, rơi mạnh như vậy, lại vẫn có thể đứng lên nhẹ nhàng như không!

[Hệ thống: Ký chủ! Cậu mau đưa anh ấy vào bệnh viện đi! Bây giờ anh ấy đã lục thân không nhận* rồi!]

* Lục thân không nhận: miêu tả một người không tôn trọng quan hệ gia đình, vô lý và không quan tâm đến người thân. Đôi khi nó cũng có nghĩa là không tử tế với bất cứ ai.

Trần Cố Nguyên nghe mà sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình bị nắm tay. Tay của Alpha có nhiệt độ rất cao, như bị sốt vậy, Trần Cố Nguyên có cảm giác sắp bị bỏng đến nơi.

[Cậu rút tay lại theo bản năng, tiếp tục mạnh miệng nói: Cho dù anh ta có tám thân không nhận thì cũng không liên quan đến tao!]

[Hệ thống:...]

Bàn tay nắm lấy tay mình có sức lực rất lớn, càng muốn thoát ra lại càng nắm chặt, Trần Cố Nguyên cảm giác xương sắp bị bóp nát.

Thấy thân thể đối phương sắp đứng không vững mà vẫn sống chết không chịu buông tay, cậu thở dài một hơi, cuối cùng bại trận, hét lên với người đàn ông cách đó mười mét: "Này, anh đi đăng ký cho anh ta trước đi."

Dứt lời, cậu liền kéo cánh tay của đối phương gác lên cổ, đỡ người đi về phía cổng bệnh viện.

Thấy vậy, người đàn ông lau đi máu tươi bên mép, nhanh chân chạy ở phía trước.