Trần Cố Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn sang, không ngờ người vừa rồi còn một mặt hung thần ác sát, đột nhiên như thay một gương mặt khác, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đang vòng quanh trong hốc mắt, tội nghiệp giống con chó con nhìn cậu.
"... ?"
Đây... Đây là định làm trò gì nữa?
Rõ ràng là đối phương bảo cậu cút, sao tự nhiên lại ấm ức với cậu rồi?!
[Hệ thống: Ký chủ, anh ấy đến kỳ dịch cảm.]
Nghe vậy, Trần Cố Nguyên sững sờ một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
[Trần Cố Nguyên: À~ Alpha khi đến kỳ dịch cảm sẽ thế này à!]
[Hệ thống: Đúng vậy, Alpha đến kỳ dịch cảm vô cùng yếu ớt nhạy cảm, cảm xúc hay thay đổi, rất dễ tổn thương người vô tội, cậu mau đưa anh ấy vào bệnh viện đi.]
Nghe nói như thế, Trần Cố Nguyên rướn mày một cái, đưa tay kéo vạt áo của mình: "Buông tay, tôi phải cút rồi."
[Hệ thống:…?!]
Sao ký chủ này lại ngược đời khó bảo như vậy!
Hiện giờ, Alpha cũng không biết tại sao mình lại như thế này, anh đã không thể nào suy nghĩ bình thường được nữa, chỉ cảm thấy người trước mắt hơi cách xa mình một chút là toàn thân mình khó chịu.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là không thể để cậu đi!
"Buông tay ra, ông đây còn phải cút ra xa nữa." Trần Cố Nguyên gia tăng sức lực, không ngờ đối phương nắm chặt cực kỳ, "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy. Buông tay!"
Alpha gắt gao nắm lấy: "Đừng đi..."
Tiếng nói khàn khàn dị thường, thậm chí mang theo nghẹn ngào.
Nhưng Trần Cố Nguyên là chúa thù dai, chỉ thấy cậu khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên nhìn người: "Anh bảo cút thì cút, bảo đừng đi thì đừng đi, anh tự xem anh là Đường Tăng, nhưng tôi không xem tôi là Ngộ Không nhé."
Phiên dịch lại chính là: Khỉ làm xiếc của anh đâu?
Alpha liều mạng lắc đầu: "Đừng đi..."
Dường như thật sự rất sợ hãi, Alpha mượn lực cánh tay bò dậy, hai tay tóm chặt lấy quần áo của đối phương, vừa tha thiết vừa khủng hoảng nhìn đối phương, âu phục cầu kỳ bởi vì vừa nãy ngã xuống đất mà dính một lớp bụi mỏng.
"Bây giờ biết xin tôi rồi?" Trần Cố Nguyên quét trên dưới một vòng, ở cái góc độ này, dáng vẻ của Alpha bị cậu thu hết vào mắt, "Khí phách lúc nãy đâu?"
Lớn lên ở Berlin, Trần Cố Nguyên chẳng cho rằng mình đẹp cỡ nào, bởi vì ở đó đầy người giống cậu, cho nên lúc bị xem là tồn tại hi hữu khi ở trong nước, cậu sẽ âm thầm nói với lòng mình, đó là bởi vì mọi người chưa đi ra nước ngoài nhìn xem, chờ gặp nhiều người có tướng mạo như cậu rồi thì sẽ không cảm thấy hiếm lạ gì nữa.
Cũng mang tâm lý như vậy, khi cậu nhìn người trong nước cũng sẽ cảm thấy bọn họ rất đẹp, bởi vì vẻ đẹp đặc biệt của phương Đông là thứ mà cả đời này cậu ao ước nhưng không cách nào có được.
Vẻ đẹp nội liễm hàm súc, nhẹ nhàng tinh tế, nho nhã đoan trang, cao quý linh động,… là vẻ đẹp mà người phương Tây muốn cũng không có được.
Như Alpha trên mặt đất này, dù cho mắt của đối phương đắp lên một tầng nước mỏng, cũng không che nổi sao trời trong đồng tử, dù cho một thân chật vật, cũng không giấu được sự cao quý trong khí chất.
Tựa như là sinh ra đã thế.