Vương Dũng bị Hạ Đồng kéo vào hít sâu một ngụm, khuôn mặt già trải qua gió táp mưa sa không thay đổi, nhưng ông lại cảm thấy bên trong cơ thể giống như rễ cây già cỗi đang nảy mầm, tràn đầy sức sống, thoải mái sảng khoái từ đầu đến chân.
“Cô kéo quỷ từ đâu về vậy?”
“Kéo từ ven đường, giới thiệu với mọi người một chút, đây là ông Vương, tổ tiên đã từng làm ngự trù, sau này sẽ là đầu bếp của Thông Thiên Quan!”
“Không dám nhận không dám nhận.”
Vương Dũng khiêm tốn, A Phúc lại rất có hứng thú với ông: “Tổ tiên nhà ông đã từng làm ngự trù, có phải là Vương Nhị Trụ hay không? Tính đến bây giờ, chắc khoảng… 300 năm, tôi nhớ hắn sống trong thôn ở bên kia núi.”
Đôi mắt Vương Dũng sáng lên: “Đúng đúng đúng, tên họ và thời gian đều đúng, nơi ở cũng đúng, tổ tiên nhà tôi từng làm ngự trù đúng là Vương Nhị Trụ. Ngài đã gặp qua tổ tiên nhà tôi rồi sao?”
“Ha ha, lúc còn sống thì chưa gặp, sau khi chết thì có gặp qua. Sau khi Vương Nhị Trụ qua đời, vì muốn tích góp công đức cho con cháu, nên đã làm đầu bếp ở Thông Thiên Quan 20 năm.”
Vương Dũng cảm thấy chua xót, đúng là gia môn bất hạnh. Tổ tiên lúc còn sống đã vất vả, đến khi qua đời còn phải suy nghĩ cho con cháu đời sau, đáng tiếc đến đời của ông thì không còn ai kế thừa.
A Phúc mặc kệ cái gì mà kế thừa hay không kế thừa, quan trọng là có đồ ăn ngon.
Hạ Đồng âm thầm gật đầu, nói rất đúng!
Ba mẹ thấy cô đã dần thích ứng, nên đã hai buổi tối không đến Thông Thiên Quan ngủ lại, hại cô không ăn cơm hộp thì phải ăn mì sợi hay cháo do A Phúc nấu.
Chủ nhân của Thông Thiên Quan muốn ăn ngon!
Vương Dũng cũng suy nghĩ cẩn thận, hắn muốn học theo tổ tiên năm đó, làm đầu bếp ở Thông Thiên Quan, tích đức cho con cháu đời sau.
Vào ban đêm, nhờ có Thông Thiên Quan, cuối cùng Vương Dũng cũng đã thành công báo mộng cho con trai, tưởng tượng đến cảnh tay nghề của tổ tiên không ai kế thừa, ông không còn lòng dạ nào cảm thấy có lỗi với con trai mà mắng hắn một trận xối xả, đến cuối cùng mới ném xuống một câu: Phải về quê Ăn Tết, đến Thông Thiên Quan gặp cha!
Nửa đêm Vương Đại Chí bị doạ cho tỉnh giấc không tài ngủ được, hắn từ trên giường bật dậy, nháo đến mức vợ con cũng tỉnh ngủ.
“Ông làm sao vậy?”
“Tôi mơ thấy ba về mắng tôi, bảo tôi về quê ăn Tết rồi đến gặp ông ấy.”
Vợ của Vương Đại Chí là Hà Tiểu Linh hoàn toàn tỉnh ngủ, bà không tin quỷ,
nghĩ rằng chắc hẳn là chồng nhớ cha, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó.
“Chờ đến Tết chúng ta sẽ về quê.”
Vương Đại Chí có chút khó xử: “Chỉ sợ khách sạn sẽ bảo tôi ở lại trực ban.”
Hà Tiểu Linh tức giận nói: “Tết năm trước, Tết năm kia đều là ông trực ban, làm gì cũng phải để ông nghỉ ngơi chứ.”
“Ai, còn hơn một tháng nữa mới đến Tết, từ từ rồi tính.”
“Tôi thì không sao cả, nhưng ông chờ đi, chờ đến đêm mai ba lại báo mộng cho ông.”
Vương Đại Chí chỉ chột dạ giật thót, lông tơ đều dựng cả lên, buổi tối đừng nói những lời thế này a. Rất đáng sợ!
Trong lòng có mục tiêu, lại báo mộng mắng con trai một trận, nên buổi sáng Vương Dũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, chờ khi Hạ Đồng rời giường ăn sáng liền nhìn thấy trên bàn tràn ngập các món ngon. Nào là sủi cảo hấp, bánh bao, bánh quẩy, cháo trắng, mì chua cay, mì trộn và các món ăn kèm.
Nhiều lựa chọn như vậy, nên ăn món nào bây giờ?
Vui vẻ!
Tên nhóc Chúc Nguyện kia còn vui vẻ hơn cô, trước mặt có hai cái chén không nhưng vẫn tiếp tục ăn như hổ đói.
Hai ông lão Lý Huyền Thanh và Lý Phác cảm thấy bản thân lớn tuổi nên cũng không chút khách khí, muốn ăn món gì thì ăn món đó.
Hạ Đồng muốn đăng lên vòng bạn bè, đáng tiếc Thông Thiên Quan không có mạng, cô lại không thích việc phải chạy ra cổng lớn để kết nối mạng.
Hạ Đồng không vui nhưng A Phúc lại rất vui vẻ, bay lơ lửng chụp ảnh bữa sáng đăng lên vòng bạn bè, chẳng mấy chốc đã thu được không ít lượt like.
A Phúc hạnh phúc!
Hạ Đồng buồn bực, khi nào mới có mạng đây!