Trà xuân mà Lý Huyền Thanh hối lộ Hạ Đồng vẫn chưa được đưa đến, phải chờ thêm ít ngày nữa. Măng móng ngựa của Lý Phác cũng chưa đến mùa, nhưng hắn đã gửi tặng một rương măng mùa đông.
Buổi chiều nhận được măng, Hạ Đồng bảo Vương Dũng làm một nồi thịt hầm măng thật to, con gái hiếu thảo Hạ Đồng nhanh chân chạy ra cổng lớn gọi điện thoại cho ba mẹ để bọn họ đến Thông Thiên Quan ăn món ngon.
Nghe nói Lý Phác gửi tặng măng mùa đông, Vương Đại Vĩ đã đem một cái chân giò hun khói tới, măng mùa đông và chân giò hun khói cũng là sự kết hợp tuyệt vời.
Ngoài các món mặn còn phải nghĩ đến tiểu hòa thượng Tuệ Tâm. Vương Dũng còn tri kỷ dùng một cái chảo sắt mới toanh xào một nồi măng mùa đông, giòn mềm thơm ngát, trông còn ngon hơn cả thịt.
Quỷ A Phúc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đồng thời cũng không quên nhắc nhở Vương Dũng: “Ông thử nghiên cứu lá cây bạch quả xem nên cho vào thức ăn thế nào cho thơm, tôi nói cho ông biết, lá cây bạch quả rất có lợi cho ông đấy.”
Vương Dũng cũng không ngốc, đương nhiên biết thứ này tốt cho bản thân nên cười ha hả đồng ý.
A Phúc hài lòng, còn nói chạng vạng sẽ dẫn ông đi nhặt lá cây, sau này công việc nhặt lá cây cũng sẽ giao lại cho ông.
Lý Huyền Thanh vội vàng đề cử bản thân: “Tôi cũng có thể đảm nhận công việc này.”
“Tôi cũng có thể.”
Lý Phác liếc Lý Huyền Thanh một cái: “Tay nghề chế tạo nến thơm của Trọng Dương Cung chúng tôi tốt hơn Ngọc Thanh Quan nhiều, ông đừng tranh giành với tôi, không giành được đâu.”
Chúc Nguyện nuốt miếng thịt trong miệng xuống: “Nghỉ ngơi đi, nếu nói đến tay nghề chế tạo nến thơm và tiền giấy thì rõ ràng Tướng Quốc Tự là tốt nhất, tôi thấy lá cây đó giao cho Tuệ Tâm là thích hợp nhất.”
Tuệ Tâm thẹn thùng, vừa nãy cậu muốn tranh thủ một chút nhưng lại ngại mở miệng, nào ngờ cậu bạn cùng phòng hai ngày qua - Chúc Nguyện lại chủ động mở miệng nói giúp. Tuệ Tâm âm thầm vui vẻ, em trai nhỏ Chúc Nguyện thật tốt.
“Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có xen vào.”
Chúc Nguyện lau miệng: “Đừng như vậy a, thiên phú không phụ thuộc vào tuổi tác, chúng ta đều là nhân sĩ Huyền môn, so tài một trận, ai thắng thì nghe người đó.”
Một nhà ba người ở bên cạnh xem náo nhiệt, hết nhìn Chúc Nguyện lại nhìn hai vị đạo sĩ trung niên, muốn xem thử trình độ của ai cao hơn?
“Đánh một trận đi!” Hướng Dương khẽ lên tiếng.
“Tôi thấy được đấy!” Trần Phán Phán xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện lại bồi thêm một mồi lửa.
“Đến tiền viện đánh một trận, tiền viện khá rộng rãi.” Hạ Đồng cực kỳ chờ mong.
Vương Dũng là tiểu quỷ yếu ớt nhất ở Thông Thiên Quan, nên chỉ biết cúi đầu không dám nói lời nào, đạo sĩ Huyền môn chính là khắc tinh của đám yêu ma quỷ quái, cũng vì vậy mà đám ma quỷ biết rõ đạo sĩ nào của Huyền môn lợi hại hơn.
“Tôi vừa ăn cơm xong, để tôi nghỉ ngơi một chút rồi tính.”
“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, ai da, cao tuổi rồi, phải chú ý đến sức khỏe.”
Lý Huyền Thanh thoái thác, Lý Phác căng thẳng đi theo sau.
A Phúc khinh thường, hai lão đạo sĩ này hợp tác với nhau cũng không đánh lại vị học sinh tiểu học này, nếu thật sự động thủ, không biết sẽ mất mặt thế nào.
A Phúc là lão quỷ, đã từng gặp qua vô số hòa thượng đạo sĩ và nhân sĩ Huyền môn ở Thông Thiên Quan. Tóm lại là thế hệ này không bằng thế hệ sau, đứa nhỏ Chúc Nguyện này được xem là đạo sĩ có thiên phú nhất mà hắn từng gặp trong mấy trăm năm qua.