Chờ đến 9 giờ, cửa lớn Thông Thiên Quan vang lên, Hạ Đồng vội vàng chạy ra mở cửa.
“Mọi người đến rồi à.” Vừa mở cửa ra nhìn thấy Vương Nhất Tiếu, Hạ Đồng liền gọi bọn họ đi vào.
Vương Nhất Tiếu dở khóc dở cười nói: “Tôi không thể vào.”
Hắn không phải người có duyên.
“Không có việc gì, tôi kéo anh vào.”
Vương Nhất Tiếu bị kéo vào, hai nhân viên công tác được Vương Nhất Tiếu dẫn đến - Hướng Dương và Trần Phán Phán đều có thể tự mình đi vào.
Lý Huyền Thanh, Lý Phác và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm cũng có thể tự mình đi vào.
Mấy người vừa vào cửa, liền nhìn thấy vài người đang đứng trên cầu thang của Lục Hợp Lâu, gót chân chạm đất, chắc hẳn là người. Nhưng sắc mặt mấy người đó lại trắng bệch y hệt ma quỷ.
“Mấy con quỷ này vừa đến tối hôm qua, có tâm nguyện chưa hoàn thành nên cần mấy người giúp đỡ.”
Lý Huyền Thanh vội vàng tiến lên phía trước một bước: “Muốn siêu thoát hay có nguyện vọng gì cần thực hiện? Ngọc Thanh Quan chúng tôi là nơi thực hiện pháp sự đạo tràng tốt nhất.”
Lý Phác không đồng ý: “Mặt ông dày thật đấy Lý Huyền Thanh, ông nói lời này đã hỏi qua Trọng Dương Cung chúng tôi hay chưa?”
Tiểu hoà thượng Tuệ Tâm lặng lẽ đi qua, chắp tay hành lễ theo kiểu Phật giáo: “Các vị thí chủ có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói với tiểu tăng.”
Hai lão đạo sĩ hơn năm mươi tuổi tức giận: “Tiểu hoà thượng này giỏi lắm, không ngờ lại dám giành người với chúng tôi.”
Nghiêm Phi kinh ngạc không thôi, trước kia hắn luôn cảm thấy những hòa thượng đạo sĩ này giả thần giả quỷ, không ngờ hôm nay lại gặp được hàng thật giá thật.
“Tôi muốn tìm người thuộc Đội hành động đặc biệt.” Nghiêm Phi nhìn về phía Hạ Đồng.
Hạ Đồng nháy mắt ra hiệu với Vương Nhất Tiếu: “Nghiêm Phi nói chú ấy là giáo sư chuyên nghiên cứu máy móc động cơ gì đó, thiên tài cấp cao, muốn tìm một đơn vị tên là viện số 6.”
Vương Nhất Tiếu vội vàng chào hỏi: “Ngài là giáo sư Nghiêm, Nghiêm Phi?”
“Là tôi!”
Đôi mắt của Hướng Dương và Trần Phán Phán đều trừng to, hoàn toàn bị dọa ngây ngốc. Tin tức về tang lễ của giáo sư Nghiêm Phi vừa xuất hiện trên báo mấy ngày trước, hôm nay bọn họ lại có cơ hội gặp mặt người đã khuất ở Thông Thiên Quan?
Không đúng, đây là ma!
Ma quỷ có thể bắt tay với người, vậy đây rốt cuộc là ma hay là người?
Đầu óc trở nên hỗn loạn!
“Hướng Dương, đến đây một chút.” Vương Nhất Tiếu vẫy tay gọi.
Mỗi bên trái phải ở tiền viện Thông Thiên Quan đều có ba căn phòng, một căn phòng dành cho Bộ phận hành động đặc biệt, một phòng dành cho Lý Huyền Thanh và Lý Phác, một phòng dành cho Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm.
“Chúc Nguyện đâu?”
“Chúc Nguyện?” Từ tối qua đến giờ Hạ Đồng cũng quên mất người này.
A Phúc bay đến: “Đêm qua trước khi đóng cửa cậu ta đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”
Tuệ Tâm có chút lo lắng: “Chúc Nguyện nhỏ tuổi như vậy, có thể đi đâu cơ chứ?”
“Yên tâm, đừng xem cậu ta như học sinh tiểu học, nếu cậu ta có thể một mình đi từ ngàn dặm xa xôi đến đây chứng tỏ năng lực sinh tồn của cậu ta cũng không tệ.”
“Có số điện thoại của cậu ấy hay không, chúng ta gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Không có.”
Lý Huyền Thanh bước ra khỏi căn phòng cách vách: “Bà chủ Hạ, chúng ta tạo nhóm chat đi, sau này còn phải thường xuyên qua lại, có việc gì cô cứ nhắn vào nhóm chat một tiếng.”
“Không thể tạo nhóm chat.”
“Tại sao?”
“Bởi vì không có internet.”
“Để tôi thử xem.” Lý Huyền Thanh lấy điện thoại từ trong áo choàng ra, mở máy lên, đúng thật là không có mạng.
Lý Phác cũng không phải người tối cổ, hắn đi qua hỏi một câu: “Nếu muốn đặt cơm hộp thì phải làm sao?”
“Đi ra ngoài cửa order, bên ngoài cửa có tín hiệu.”
Lý Phác ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hợp Lâu: “Trên lầu có thiết bị chắn tín hiệu?”
“Ha ha.” Hạ Đồng không muốn trả lời.