Mấy ngày trước Nghiêm Phi đột ngột qua đời, khi ấy hắn đang cùng học sinh tăng ca nghiên cứu hệ thống động lực thế hệ mới, vừa nghĩ ra một vài ý tưởng thì lại về chầu trời, hắn còn chưa trải nghiệm chuyện xuất hồn trong truyền thuyết thì linh hồn đã xuất hiện ở địa phủ.
Tổ tiên Nghiêm gia là phú thương, làm nhiều việc thiện, tích góp công đức thâm hậu cho con cháu, bản thân Nghiêm Phi cũng làm rất nhiều chuyện vì nước vì dân, nhờ vào số “tài sản” phong phú đó mà hắn có thể đi khắp mọi nơi ở địa phủ không hề gặp trở ngại. Sau khi hỏi thăm mấy con quỷ khác, nghe nói ma quỷ xếp hàng chờ đầu thai quá nhiều, trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm lại nghe nói có một nơi gọi là Thông Thiên Quan, vì vậy hắn không ngần ngại tiêu phí công đức để đến đây một chuyến.
“Chú muốn nhờ cháu giúp chú liên lạc với viện số 6, chú muốn nói chuyện với người phụ trách viện số 6.”
“Viện số 6 là nơi nào?”
“Cháu có thể xem nơi đó là một bộ phận chuyên nghiên cứu động cơ.”
“Cháu không thể.”
Nghiêm Phi trừng mắt: “Sao lại không thể? Chút chuyện này mà Thông Thiên Quan cũng không làm được hay sao?”
“Chú có thể báo mộng.”
“Chú sợ bọn họ không tin, bạn học Hạ, cháu quan tâm đến một chút được không, muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng.” Những người mà hắn quen biết đều làm về kỹ thuật, sao có thể tin tưởng chuyện này.
“Thật sự cháu không quản chuyện này, chuyện của mọi người sẽ có người khác quản.” Hạ Đồng vô cùng đắc ý vì bản thân đã phòng ngừa chu đáo khi để mấy người Vương Nhất Tiếu tiến vào Thông Thiên Quan, nếu không thì chuyện phiền phức này sẽ đến tay cô.
“Ai quản?”
“Những người thuộc bộ phận hành động đặc biệt, lát nữa bọn họ sẽ đến đây, chú cứ bình tĩnh.”
Lại nói thêm vài chuyện trên trời dưới đất, thì bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong, sáng hôm nay ăn mì trứng cà chua.
Nghiêm Phi vui vẻ cầm đũa: “Ai da, ở âm tào địa phủ mỗi ngày đều không biết no đói, nhưng lại thèm ăn, hiện tại có thể xem như chân chính thưởng thức món ăn.”
“Cho tôi một phần.” Lão lái đò đi xuống, phía sau còn có mấy con quỷ.
“Mọi người chờ một lát.” Vương Đại Vĩ chuẩn bị khá nhiều, đủ cho tất cả mọi người no bụng.
Mọi người đều không khách khí, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Hạ Đồng đang ăn uống vui vẻ, lại nghe thấy bác lái đò cảm thán một câu:
“Không ngon bằng đầu bếp lúc đầu của Thông Thiên Quan.”
Bác lái đò nhìn Hạ Đồng một cái: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi nói tay nghề mà là nguyên liệu nấu ăn.”
Hạ Đồng không hiểu.
A Phúc bưng một chén cháo bay tới, giải thích:
“Không phải bờ sông Hắc Thủy ở hậu viện có một cây bạch quả hay sao? Lá cây từ từ cây rơi xuống là nguyên liệu tốt nhất để làm hương dẫn hồn, còn có thể xay lá cây thành bột cho vào thức ăn, rất hợp với khẩu vị của ma quỷ.”
Bác lái đò gật đầu: “Đúng là Tiểu A Phúc biết không ít.”
A Phúc trợn mắt: “Không phải chỉ là chuyện bình thường thôi sao.”
Hạ Đồng tò mò: “Con người có thể ăn không?”
“Người hay yêu ma quỷ quái đều có thể ăn, giúp tăng khả năng tập trung, tuy rằng hiệu quả không tốt bằng mùi hương của Thần Đồng Mộc nhưng cũng là thứ tốt.”
“Nếu vậy không phải dùng lá cây Thần Đồng Mộc sẽ tốt hơn sao?”
A Phúc vội vàng nói: “Cô làm ơn đừng có những suy nghĩ như vậy về Thần Đồng Mộc, hơn nữa, từ xưa đến nay, chưa từng có chủ nhân nào của Thông Thiên Quan có thể ngắt lá cây Thần Đồng Mộc xuống.”
Thật sao? Cô không tin. Phải tìm cơ hội thử xem.
Trò chuyện hết nửa ngày, sau khi ăn sáng, Nghiêm Phi lại bắt đầu khua môi múa mép, Hạ Đồng đành phải trấn an bảo hắn bình tĩnh một chút.
“Chú xem như cũng là thầy của cháu, cháu không biết tôn sư trọng đạo à?”
“Công việc của chú cực kỳ quan trọng, tư liệu nghiên cứu quan trọng đều nằm trong đầu chú, nhưng chú lại đột tử nên vẫn chưa kịp giao lại cho người khác, cháu có biết nếu có được những tư liệu này, thì việc nghiên cứu sau này của bọn họ có thể ít đi mấy bước hay không?”
Hạ Đồng vội vàng nói: “Đừng tức giận nha, sẽ có người đến giúp chú giải quyết vấn đề ngay thôi.”
“Cháu đừng lừa chú.”
“Sẽ không đâu!”