“Vị thần mà Thông Thiên Quan thờ phụng có linh nghiệm không?”
“Gì cơ?” Hạ Đồng suy nghĩ một chút, Thông Thiên Quan chỉ thờ phụng mỗi Thần Đồng Mộc mà thôi.
“Cậu lên xe với tớ là vì muốn đến đó bái lạy thần tiên?”
Vẻ mặt Lưu Tiêu vô cùng đau khổ: “Ừm, tớ suy nghĩ kỹ rồi, người chết không thể sống lại, tớ muốn tới miếu bái lạy, hy vọng thần tiên có thể chăm sóc tốt cho anh Tử Sở, để anh ấy có thể đầu thai vào một gia đình sung túc, kiếp sau có thể sống những ngày tháng hạnh phúc.”
Lúc Hạ Đồng đưa cho cô ấy cốc trà nho thạch khoai môn đá lạnh, cô ấy đã hiểu ra bản thân không thể sống mãi trong quá khứ, anh Tử Sở nhìn thấy sẽ rất khổ sở.
“Nghe nói anh Tử Sở của cậu là học bá, trước khi qua đời còn là lập trình viên có mức lương cao ngất ngưởng, cuộc sống như vậy đã rất tốt đẹp a.” Hơn nữa, Thông Thiên Quan cũng không phải miếu thờ.
“Cậu không hiểu đâu.” Lưu Tiêu yên lặng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Tớ không hiểu thì cậu có thể nói cho tớ hiểu.” Hạ Đồng khẽ nghiêng người, nhìn Tôn Tử Sở đang ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt u ám; nhìn từ sườn mặt cũng có thể thấy được đối phương đang vô cùng uể oải.
Trầm mặc trong chốc lát, Lưu Tiêu mới tiếp tục nói về Tôn Tử Sở. Từ thời niên thiếu, ba mẹ Tôn Tử Sở đã ly hôn, cả hai người đều không quan tâm đến con trai, chỉ có ông nội hằng ngày bày quán bán đồ ăn sáng nuôi nấng hắn, những năm tháng ấy cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua, chờ đến khi Tôn Tử Sở lên cao trung, ông Tôn qua đời thì hắn liền biến thành cô nhi.
“Không có tiền đi học, anh ấy muốn ra ngoài làm việc kiếm tiền, ba mẹ tớ cảm thấy đau lòng, nói rằng thành tích anh ấy tốt như vậy, nếu bây giờ chậm trễ việc học hành sẽ hối hận cả đời.”
“Thế tại sao anh ấy có thể tiếp tục đi học?”
“Ba tớ nói chuyện với anh ấy, cho anh ấy mượn tiền học đến hết cao trung và đại học, bảo anh ấy học hành cho tốt, chờ sau khi tốt nghiệp rồi từ từ trả tiền lại sau.”
Nhớ lại chuyện cũ, Lưu Tiêu lau nước mắt: “Thật ra ba mẹ tớ không cần anh ấy trả lại tiền, ba mẹ tớ xem anh ấy như con cái trong nhà, thậm chí ba tớ còn nói xem như tớ có thêm một người anh trai khác cha khác mẹ.”
“Anh ấy vất vả lắm mới thi đậu vào trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì làm việc không kể ngày đêm, vất vả phấn đấu gây dựng sự nghiệp, còn chưa kịp sống tốt mấy ngày thì đã qua đời.”
Tất cả những đau khổ này chỉ có bản thân Tôn Tử Sở là rõ ràng nhất, lúc này hắn không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian trước, cũng càng thêm biết ơn gia đình chú Lưu vì đã đối xử tốt với hắn. Lưu gia đối xử với hắn thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ nhất, thứ hắn thiếu bọn họ không chỉ là tiền mà còn là tình cảm.
Hạ Đồng cẩn thận hỏi: “Lưu Tiêu, cậu thật sự xem Tôn Tử Sở là anh trai sao?”
Lưu Tiêu né tránh ánh mắt cô, cửa xe mơ hồ phản chiếu khuôn mặt cô ấy nên không thể nhìn rõ biểu cảm.
Nếu chỉ là anh trai hàng xóm bình thường, Lưu Tiêu cũng sẽ không khổ sở như vậy. Hạ Đồng cảm thấy có lẽ Tôn Tử Sở cũng không biết Lưu Tiêu có ý với hắn.
Hiện giờ Lưu Tiêu đau khổ như vậy, cô đoán chỉ sợ cô ấy đang hối hận vì chưa kịp bày tỏ tình cảm với đối phương.
Tôn Tử Sở ngồi trên ghế phụ vẫn đang hồi tưởng lại quá khứ, nên không chú ý tới câu chuyện của hai người.
Vương Đại Vĩ chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể ở phía bên phải có chút thấp, thậm chí tay trái ấm nóng hơn tay phải một chút. Vì thế bèn đạp ga, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Thông Thiên Quan.
Cửa lớn Thông Thiên Quan đóng chặt, Hạ Đồng đẩy nhẹ một cái, cửa lớn Thông Thiên Quan từ từ mở ra, đèn l*иg dưới mái hiên lần lượt sáng lên. Sáu tầng của Lục Hợp Lâu, bao gồm mái ngói hành lang tầng một, lầu hai, lầu ba, lầu bốn, lầu năm đều treo đèn l*иg, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng đêm đen.
“Đây, đây là đâu?” Lưu Tiêu nuốt nước bọt, cảm thấy có chút sợ hãi, nơi này không giống những đạo quan hay chùa miếu mà trước kia cô ấy từng nhìn thấy.
Hạ Đồng bước vào: “Đây là Thông Thiên Quan.”
Hạ Đồng kéo ba cô vào cửa, mỉm cười nhìn một người một quỷ bên ngoài nói: “Hai người tự mình đi vào thử xem.”
“Hả?”
Lưu Tiêu cảm thấy Hạ Đồng nói chuyện rất kỳ lạ, cái gì mà tự mình đi vào thử xem?
Ma mới Tôn Tử Sở có thể cảm nhận sự đáng sợ của Thông Thiên Quan hơn Lưu Tiêu, giờ phút này hắn giống như một con kiến nhỏ đứng trước mặt quái thú, cố gắng ngẩng đầu cũng không thể thấy rõ hình dáng quái thú.
Ngẩng đầu cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, khí thế khổng lồ này áp hắn đến mức không có dũng khí ngẩng đầu.
“Vào đi.”
Hạ Đồng thúc giục, Lưu Tiêu có chút do dự nhưng vẫn nhấc chân bước vào cửa.
Nháy mắt, Lưu Tiêu liền kinh ngạc, thứ gì đang ngăn cản cô ấy vậy?