Buổi chiều còn một môn thi nữa, giữa trưa sau khi đến căng-tin ăn cơm, mọi người đều về phòng ngủ ôn tập chuẩn bị thi. Buổi tối không có môn thi, sau khi ăn cơm chiều không có ai nghỉ ngơi mà vùi đầu ôn tập cho buổi thi ngày mai.
Hạ Đồng không đến thư viện học bài mà một mình quay về phòng ngủ, cô đứng bên cạnh cây long não dưới ký túc xá, vẫy tay với anh chàng đầu hói đang ngồi xổm ở góc tường.
“Cô có thể nhìn thấy tôi?”
“Ừm, tôi không chỉ có thể nhìn thấy anh mà còn biết anh là thanh mai trúc mã của Lưu Tiêu, anh tên gì?”
“Tôi tên Tôn Tử Sở.” Tôn Tử Sở theo thói quen gãi đầu, thuần thục hất tóc định che lại mấy chỗ bị hói nặng.
“Sao anh không đi đầu thai?”
“Đầu thai?” Tôn Tử Sở sửng sốt trong giây lát, sau đó liền lên tiếng:
“Tôi muốn nói Tiêu Tiêu đừng khóc, chuyện tôi chết không liên quan gì đến cô ấy, hy vọng cô ấy đừng để trong lòng, nhưng chỉ có tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy lại không thể nhìn thấy tôi, cả ngày đều khóc thút thít sắp muốn hỏng cả mắt, cô có thể giúp tôi không?”
“Tôi có thể giúp anh, nhưng phải đợi thêm hai ngày nữa, chờ sau khi tôi thi xong đã.” Hạ Đồng nhìn ánh sáng công đức đang le lói ở vị trí bị hói mà hắn cố che đi, không nhịn được cong khóe miệng.
Từ khi biết Hạ Đồng có thể nhìn thấy mình, Tôn Tử Sở liền quấn lấy cô, bảo cô giúp mình an ủi Lưu Tiêu, bảo Lưu Tiêu đừng tiếp tục đau buồn mà hãy cố gắng thi thật tốt, đừng khóc nữa, nếu khóc sẽ hỏng mắt.
Trời ạ, thật không ngờ anh chàng Tôn Tử Sở có khuôn mặt lạnh lùng, môi mỏng mắt phượng này lại là người thích lảm nhảm.
Hạ Đồng bị hắn làm phiền đến mức không còn cách nào khác, do đó đến trước ngày thi cuối cùng, Hạ Đồng bèn mua một ly trà nho thạch khoai môn đá lạnh đặt trên bàn Lưu Tiêu. Lưu Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, mờ mịt nhìn Hạ Đồng.
“Tôn Tử Sở cho cậu, anh ta nói hôm đó cậu muốn uống trà nho thạch khoai môn đá lạnh, anh ta chưa kịp mua nên bảo tớ mua cho cậu một ly.”
“Thật sao… Tại sao… Anh ấy…” Lưu Tiêu bất ngờ đứng lên, cô ấy có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Đồng mỉm cười: “Cứ tập trung thi trước đã, thi xong tớ sẽ giải thích cho cậu.”
“Cậu không được gạt tớ.”
“Yên tâm, không lừa cậu.”
Sau buổi chiều mọi người đều đã hoàn thành bài thi cuối cùng, trời còn chưa tối nhưng Lưu Tiêu đã sốt ruột muốn biết tại sao Hạ Đồng lại biết chuyện trà nho thạch khoai môn đá lạnh, Hạ Đồng đành phải bảo cô ấy chờ một lát.
Chờ đến khi trời tối, Hạ Đồng dẫn Lưu Tiêu đến Thông Thiên Quan, Lưu Tiêu không chút do dự lên xe.
Vương Đại Vĩ cười ha hả: “Con gái, đây là bạn học của con à?”
“Vâng.”
Hạ Đồng kéo Lưu Tiêu ngồi phía sau, thuận tay đóng cửa, rồi làm một động tác đẩy người.
“Anh ngồi vào ghế phụ.”
Lưu Tiêu quay đầu: “Hạ Đồng cậu đang nói chuyện với ai thế?”
Hạ Đồng khẽ mỉm cười: “Chờ đến Thông Thiên Quan thì cậu sẽ biết ngay thôi.”
Dường như có gió lạnh thổi vào, Vương Đại Vĩ đang lái xe chỉ cảm thấy nửa người bên phải lạnh cóng, nét mặt ông cứng đờ, không thể nào, chẳng lẽ trong xe còn có thứ gì khác?