Chúc Cẩm nhanh chóng leo lên nóc nhà, nàng đứng bên trên tường rào, tính toán xem có thể tìm được vị trí nào bằng phẳng một chút để nhảy ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, Chúc Cẩm lại không lập tức nhảy xuống dưới.
Nương theo ánh trăng, nàng nhìn thấy ngay bên dưới tường rào có một người đang đứng.
Đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, diện mạo hắn vô cùng anh tuấn, trên người mặc áo đen, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn, mà chính lúc này hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn Chúc Cẩm.
Bốn mắt nhìn nhau, Chúc Cẩm chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt nàng cũng nóng dần lên.
Diện mạo của người này thật sự quá hợp khẩu vị của nàng mà!
Trước đây nàng vẫn luôn không biết kiểu nam nhân mà mình thích sẽ có dáng vẻ như thế nào nhưng hiện tại xem như nàng đã biết rồi…… Kiểu mà nàng thích chính là kiểu như vậy!
Nuốt một ngụm nước miếng, Chúc Cẩm không chút nghĩ ngợi liền hỏi: “Vị đại ca này, huynh đã thành thân chưa?”
******
Nếu bản thân phải gả cho người ta, vậy cũng phải gả cho một người như vậy!
Lần đầu tiên Chúc Cẩm nhìn thấy người đó đứng bên dưới tường rào, trong lòng nàng liền xuất hiện một ý niệm như thế, cuối cùng cũng vì buột miệng mà thốt ra câu hỏi ban nãy.
Nhưng sau khi hỏi xong, Chúc Cẩm đã cảm thấy hối hận.
Nàng căn bản không biết người trước mặt là ai, đang ở đó làm cái gì. Tại sao nàng có thể trực tiếp buông lỏng phòng bị như thế?
Nàng cảm thấy có chút ảo não, đúng lúc này, nam tử bị nàng hỏi lại đột nhiên cười cười: “Ta chưa thành thân.”
Nụ cười kia thật sự quá đẹp! Dáng người nhìn cũng thật hấp dẫn!
Đúng là dưới ánh trăng sáng ngắm nhìn mỹ nhân, càng ngắm lại càng đẹp!
Huống chi người này vẫn còn chưa thành thân……
Chúc Cẩm cũng không biết có phải do bản thân bị nụ cười của nam nhân này khiến nàng bị hoa mắt hay không. Nàng biết rõ bản thân cần phải phòng bị, nhưng lại không thể nào phòng bị nổi……
Thôi bỏ đi, vậy trước tiên không phòng bị cũng được.
Đứng từ bên trên nhìn xuống, Chúc Cẩm liếc mắt nhìn nam nhân kia từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nàng lại hỏi: “Nếu huynh vẫn chưa thành thân vậy huynh có tiểu thϊếp hay thông phòng không?”
Tuy rằng người này đặc biệt hợp với khẩu vị của nàng, nhưng nếu hắn đã có nữ nhân khác…… Nàng cũng không thèm tranh giành với người ta!
“Không có, tại hạ chưa từng có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với người khác.” Nam nhân kia lại nói.
“Thật tốt quá!” Chúc Cẩm vừa lòng gật đầu, nhưng đột nhiên nàng lại nhớ ra điều gì, trên mặt lộ rõ vẻ rối rắm: “Khoan đã, huynh bao nhiêu tuổi rồi…… Không phải là có bệnh gì đấy chứ?”
Ở Đại Tề, cho dù có thành thân muộn đi chăng nữa thì ngoài hai mươi tuổi chắc chắn cũng đã thành thân hết rồi, mà người trước mặt nàng hẳn đã là ba mươi đi? Ba mươi tuổi vẫn còn chưa thành thân, cái này……
Có lẽ nào hắn lại già hơn so với tuổi thật?
“Tại hạ năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, bởi vì bận rộn lập nghiệp, mới chậm trễ việc thành gia lập thất, tuyệt đối không hề có bệnh.” Sở Tề nói, trên mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ, hắn chăm chú nhìn ngắm Chúc Cẩm.
“Rất tốt……” Chúc Cẩm gật gật đầu, ngay sau đó lại ưỡn thẳng ngực hỏi tiếp: “Nếu huynh vẫn chưa thành thân, vậy có muốn cưới được một đại mỹ nhân tuyệt sắc hay không?”
“Có thể xưng là tuyệt sắc đại mỹ nhân, vậy trong thiên hạ này cũng chỉ có một mình tiểu thư mà thôi…… Nếu tiểu thư nguyện ý gả, tại hạ cầu còn không được.” Sở Tề cười cười nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi bên trên tường rào.
Chúc Cẩm được hắn khen đến mức trong lòng nở hoa: “Mắt nhìn người của huynh rất tốt! Đương nhiên huynh cũng không kém, diện mạo đặc biệt đẹp trai!”