“Đại ca đâu?” Sau khi Lâm Danh Đường trèo tường vào sân liền hỏi.
“Đại ca đi ra ngoài rồi.” Triệu Tranh nói: “Không phải đại ca đã nói với ngươi hôm nay đừng tới sao?”
“Ta…… Ta có việc muốn cầu xin đại ca.” Lâm Danh Đường có chút ngượng ngùng.
“Có chuyện gì? Ngươi thử nói nghe xem.” Triệu Tranh rất hứng thú mà nhìn về phía Lâm Danh Đường.
“Chính là chuyện của biểu muội ta, chuyện này ta đã nói với ngươi rồi. Chính là Bình Dương quận chúa muốn gả muội ấy cho cái tên vương bát đản nhà Vương thượng thư kia, vậy nên ta liền phái người đi điều tra một chút…… Lần này Bình Dương quận chúa quyết định phải đối phó được nàng, cho dù không có Vương nhị thiếu gia cũng sẽ có Lý nhị thiếu gia. Mà việc này ta cũng không thể giải quyết được……” Lâm Danh Đường nhíu nhíu mày.
Thϊếp thất Lâm thị của Tân Viễn chính là cô cô của hắn ta.
Lúc trước Lâm gia nhà bọn họ xảy ra chuyện, tuy vị cô cô này của hắn ta cũng không giúp được gì, nhưng cũng không gây phiền phức cho bọn họ, hơn nữa còn đem chút của hồi môn trong số hồi môn của mình tặng cho bọn họ……
Nếu không phải nhờ vào số tiền đó, nói không chừng cả nhà bọn họ đã đói chết.
Tuy về sau, bọn họ và Lâm thị không liên lạc với nhau nữa nhưng nhìn thấy Lâm thị xảy ra chuyện ngay trước mắt, hắn ta vẫn muốn giúp đỡ, cố tình làm việc này để quỷ không biết người không hay lại là chuyện rất khó.
Trên tay hắn ta có nhân thủ, nhưng nếu hắn ta muốn đem những người này đi cứu biểu muội của mình thì phải được sự cho phép của Sở Tề.
“Ta cũng đã nói qua việc này với đại ca, chỉ là phản ứng của huynh ấy rất lớn……” Triệu Tranh nói.
“Cái gì?” Lâm Danh Đường hỏi lại.
“Lâm Tiểu Lục, không có gì, không xảy ra chuyện gì cả. Hay là chúng ta ở đây chờ đại ca trở về đi?” Triệu Tranh đề nghị.
Hắn ta thật sự rất muốn biết đại ca của mình có phải đã đi gặp vị Nhị tiểu thư của Tân phủ không……
Lâm Danh Đường tâm phiền ý loạn, tùy ý gật gật đầu.
Mà lúc này, bên trong Tân phủ, Lâm thị đã ngủ rồi.
Chúc Cẩm lồm cồm bò dậy từ trên giường rồi đi ra ngoài sân.
Hôm nay là ngày mười sáu, trăng trên trời tròn vành vạnh, một ngày có thời tiết tốt như vậy lại vô cùng thích hợp đi ra ngoài để nghiên cứu địa hình……
Ngay từ đầu, Chúc Cẩm hoàn toàn không có dự tính sẽ ở mãi trong Tân gia làm Nhị tiểu thư.
Đây là một xã hội cổ đại không chút yên ổn, nàng thân là nữ nhân, ở thời đại này thì cho dù bản thân có chút bản lĩnh, thì việc nàng đơn độc lăn lộn ở bên ngoài cũng sẽ không dễ dàng gì. Nhưng cho dù có vậy, nàng cũng không định ở mãi trong Tân gia làm một vị Nhị tiểu thư nữa.
Một trong những nguyện vọng của Tân Tâm chính là mang Lâm thị rời khỏi Tân gia, nhưng nếu nàng vẫn ngoan ngoãn làm một vị Nhị tiểu thư, vậy căn bản không thể nào có cơ hội mang Lâm thị rời đi.
Những gia đình giàu có trong kinh thành này không tồn tại việc lúc con gái xuất giá lại được phép mang theo mẫu thân của mình!
Huống chi, cho dù nàng có an phận thủ thường thì cũng không có chuyện Bình Dương quận chúa và Tân Hoàng sẽ buông tha nàng.
Trước khi Bình Dương quận chúa và Tân Hoàng tiếp tục ra tay, tốt nhất nàng vẫn nên nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng tại sao ngay từ lúc bắt đầu lại không chạy trốn…… Trước khi chạy trốn nàng muốn tĩnh dưỡng thật tốt, đồng thời cũng tiện để tìm hiểu thêm về thế giới này.
Dưới tình huống hai mắt tối sầm lại trực tiếp xông thẳng ra ngoài, vậy chỉ có thể là chê cái mạng của mình quá lớn!
Ví dụ như lúc này, Chúc Cẩm đang định đi ra bên ngoài Tân phủ nhìn thử xem.