Đợi chờ ba mươi năm, cuối cùng cũng chờ được người rồi.
“Tân gia vì nàng mà chọn lựa phu quân, hơn nữa còn chọn được người rồi.” Triệu Tranh lại nói.
“Có người được chọn rồi sao?” Sở Tề nhíu chặt mày.
“Bình Dương quận chúa vốn có ý xấu nên người được chọn chính là Nhị công tử của nhà Vương thượng thư, ta đã nói chuyện này cho lão Lục, hắn ta đang suy nghĩ biện pháp ngăn cản.” Triệu Tranh nói.
Đương nhiên hắn ta biết Bình Dương quận chúa và phu nhân của Vương thượng thư có mối quan hệ thân thiết, cũng biết rất rõ vị Nhị thiếu gia của Vương gia kia không phải thứ tốt đẹp gì.
Nếu là người khác, hắn ta đương nhiên sẽ không xen vào nhưng nếu là Nhị tiểu thư của Tân gia, cũng là biểu muội của lão Lục thì lại khác.
Quan hệ giữa lão Lục và hắn ta vô cùng tốt, biểu muội của lão Lục cũng chính là biểu muội của hắn ta. Nếu không biết thì có thể bỏ qua, nhưng nếu đã biết vậy thì có thể giúp vẫn cần phải giúp…… Chỉ là hiện giờ bọn hắn đang trù tính đại sự, vì không để rút dây động rừng, làm việc bắt buộc phải cẩn thận, cho nên chuyện này cũng hơi khó giải quyết.
Triệu Tranh vừa dứt lời, liền cảm thấy cả người rét run. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, hắn ta lại phát hiện biểu cảm trên mặt của lão đại nhà mình quả thật có gì đó không đúng, cả mặt đều khiến người ta ớn lạnh, ánh mắt nhìn Triệu Tranh cũng có chút âm trầm.
Cái này…… Không phải là lão đại nhà hắn ta có ý với Nhị tiểu thư của Tân gia đấy chứ?
Không thể nào như thế được! Mười mấy năm nay vị đại ca này của hắn ta vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài. Thời gian hắn ở kinh thành cộng dồn lại cũng không đến mấy tháng, mà mấy tháng đó cũng chưa từng tiếp xúc qua với người của Tân gia…… Làm thế nào hắn có thể, chắc không phải đã nhìn trúng tiểu nha đầu Tân Tâm kia rồi chứ?
Triệu Tranh cảm thấy nhất định là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, lại không nghĩ đến đúng lúc này đại ca nhà hắn ta đột nhiên hỏi: “Ngươi có bản đồ của Tân phủ không? Còn vị Nhị tiểu thư Tân gia kia ở bên trong viện nào?”
“Đại ca?” Triệu Tranh trợn tròn mắt, đại ca hỏi mấy chuyện này để làm gì? Sẽ không phải là…… muốn vào Tân phủ, đi thâu hương thiết ngọc* chứ?
(*) thâu hương thiết ngọc bản gốc là 偷香窃玉, dùng để chỉ hành vi lén lút, đột nhập rồi cưỡng bức người khác.
“Có không?” Sở Tề lại hỏi lần nữa.
“Có, chỉ là hôm nay ta không mang tới.” Triệu Tranh nói.
“Vậy mau quay về lấy đi.” Sở Tề không chút nghĩ ngợi liền nói.
Triệu Tranh liền lập tức trở về. Sau khi hắn ta rời đi, Sở Tề lại duỗi tay sờ sờ chiếc đồng hồ đang đeo trên tay mình mà những người khác hoàn toàn không nhìn thấy: “Ngươi nói xem, người đó có phải là Chúc Cẩm không?”
“Nhất định là nàng ấy! Rốt cuộc cũng tìm thấy bọn họ rồi! Ký chủ, ký chủ nhanh chóng đi tìm bọn họ đi, nhanh lên!” Một cái bóng lơ lửng phía bên trên đồng hồ, nó vừa gào thét lên vừa chậm rãi ngưng tụ.
Cuối cùng cái bóng đó ngưng tụ thành một bé trai bốn năm tuổi, vừa xinh xắn lại vừa dễ thương. Nó giữ chặt tay của Sở Tề, sau đó lại nói bằng giọng thúc giục: “Ký chủ, ngươi nhanh một chút!”
Bé trai này căn bản không có thực thể, cũng không thể chạm vào Sở Tề được, nhưng Sở Tề vừa bị nó “kéo” một cái lại thật sự có thể đi về phía trước, sau khi đi được vài bước mới dừng lại, hắn nói với vẻ đáng tiếc: “Ban ngày ban mặt, thật sự không tiện.”
Giữa ban ngày ban mặt, nếu trèo tường đi gặp nàng quả thật rất dễ bị người ta phát hiện, nhưng nếu quang minh chính đại mà đi……
Vừa nãy, ở trong cung hắn đã giả vờ vô cùng mệt mỏi, mà lúc này không thể nào vừa hồi phủ đã đến thăm hỏi Tân gia.