Hôm nay nàng có thể thuận lợi tới đây cướp đồ, nhưng những ngày sau này sẽ không tốt như ngày hôm nay nữa, bằng không…… Không chừng lúc nào đó, còn bị người ta đổ thuốc mê vào!
An toàn quan trọng hơn, nàng vẫn nên tự mình nấu ăn thì tốt hơn.
Chúc Cẩm vác gạo, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà trở về thiên viện.
Không lâu sau, nàng lại dẫn theo Lâm thị hết lần này tới lần khác chạy đến phòng bếp, sau đó khiêng đi một ít củi lửa, mang đi một cái nồi và một vài món đồ rẻ tiền khác.
Nàng đây là đã hạ quyết tâm muốn làm một phòng bếp nhỏ ở bên trong thiên viện!
Mà chuyện này rất nhanh thôi Bình Dương quận chúa cũng sẽ biết.
Bà ta khó tránh khỏi lại bắt đầu tức giận, sau khi bà ta tức giận, Bình Dương quận chúa lại cười lạnh nói: "Mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm!"
Tạm thời để nàng kiêu ngạo mấy ngày, đợi sau này xem nàng còn dễ chịu được nữa không!
Còn không phải chỉ dựa vào chút sức lực thôi sao? Dù sao cũng không phải là vô địch khắp thiên hạ, lại còn tưởng bản thân mình thực sự lợi hại lắm……
Sau khi Bình Dương quận chúa tức giận đã dặn dò đám hạ nhân bên dưới vài câu rồi bà ta lại hỏi con gái của mình. Mà lúc này, bên trong thiên viện, Chúc Cẩm đã đun xong nước để bản thân có thể tắm rửa.
Lúc nàng xuyên không tới đây chính là buổi sáng, sau một phen lăn lộn, trời cũng đã tối luôn, đúng lúc tắm rửa xong liền có thể đi ngủ.
Rất nhiều đồ đạc ở chỗ Lâm thị đều không có, nhưng bột đậu để tắm thì có, chỉ là thứ bột đậu phân cho các nàng tắm cũng kém chất lượng như thứ bột đậu phân cho đám hạ nhân dùng.
Chúc Cẩm cầm lấy đậu tắm, cọ rửa cả người từ đầu đến chân.
“Tâm Nhi, giữa đêm khuya sao con còn gội đầu, để tóc ướt mà đi ngủ sẽ bị đau đầu đấy.” Lâm thị nhìn Chúc Cẩm có chút lo lắng.
“Nương, người đã quên mất con từng gặp thần tiên hay sao? Hiện giờ con không cần phải sợ mấy thứ đó nữa.” Chúc Cẩm nói.
Hồi sáng nàng bị rơi xuống nước vẫn chưa được tắm rửa cẩn thận, hiện giờ cả người nàng đều cảm thấy khó chịu, da đầu cũng phát ngứa. Nếu còn không cho nàng tắm rửa gội đầu, đây quả thực chính là muốn đòi mạng nàng mà!
Chỉ có điều giữa mùa đông này mà không có lò sưởi, cũng không có điều hòa, tắm rửa đúng là rất lạnh……
Đúng rồi, lò sưởi và điều hòa là thứ gì?
Chúc Cẩm bước ra từ bồn tắm, lúc nàng mặc quần áo, cả người đã bị cái rét của mùa đông khiến cơ thể run lên cầm cập, chỉ có điều sau khi mặc xong quần áo, bọc thêm một chiếc áo bông ở bên ngoài, nàng đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Nền phòng của thiên viện được lát bằng những phiến đá xanh, Lâm thị đã sớm nhóm xong một đống lửa nhỏ ở trước mặt. Sau khi Chúc Cẩm bọc cả người lại bằng chiếc áo bông một cách kỹ lưỡng, liền ngồi bên đống lửa sưởi ấm, để cả người nàng ấm áp hơn một chút, cũng để đầu tóc của nàng nhanh khô hơn.
“Tâm Nhi của nương thật xinh đẹp.” Lâm thị nhìn Chúc Cẩm, khen nàng một câu. Con gái của bà ấy vốn dĩ đã xinh đẹp, hiện giờ lại thấp thoáng bên cạnh đống lửa càng khiến người ta cảm thấy xinh đẹp hơn……
“Nương, người xinh đẹp như vậy, con đương nhiên cũng sẽ xinh đẹp.” Chúc Cẩm cười nói, mà những lời nàng nói cũng không phải là giả, Lâm thị quả thật là một đại mỹ nhân.
Không chỉ là Lâm thị, mà ngay cả Tân Viễn cũng có vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, bằng không lúc trước Bình Dương quận chúa cũng sẽ không nhất kiến chung tình với ông ta.
“Nương làm sao xinh đẹp bằng Tâm Nhi được chứ? Chỉ đáng tiếc Tâm Nhi của nương……” Vốn dĩ Lâm thị muốn nói mệnh con gái mình thật không tốt, đột nhiên bà ấy lại nhớ đến con gái đã từng gặp gỡ thần tiên, lập tức đem nửa câu sau nuốt ngược trở về.