“Nhị tiểu thư……”
……
Mấy nha hoàn đó bất mãn mà liếc nhìn Chúc Cẩm, vị Nhị tiểu thư này cũng thật không biết tốt xấu!
Chỉ là……Bọn họ lại nhớ đến những lời đồn đãi ồn ào huyên náo ở trong phủ, mấy nàng ta thật sự không dám giống như trước kia, hoàn toàn không đem Chúc Cẩm để vào mắt.
“Kêu người làm lại cho bọn họ.” Chúc Cẩm nói thẳng: “Của hồi môn của nương ta đều bị Tân gia cướp hết, chẳng lẽ bây giờ chúng ta muốn ăn vài món cũng không được hay sao?”
Đám nha hoàn lập tức sửng sốt, vừa liếc nhìn Lâm thị, lại phát hiện bà ấy giống như sắp khóc tới nơi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu còn nhìn nữa thì cẩn thận ta đánh luôn các ngươi đấy!” Chúc Cẩm lại nói.
Mấy nha hoàn kia im bặt, không một ai dám lên tiếng.
Đám nha hoàn, bà tử bên cạnh Bình Dương quận chúa và Tân Hoàng quả thực rất kiêu ngạo, nhưng cho dù bọn họ có khinh thường Chúc Cẩm ra mặt cũng không có lá gan dám làm gì Chúc Cẩm.
Nói thế nào đi nữa, Chúc Cẩm cũng là Nhị tiểu thư của Tân phủ.
Đương nhiên, lúc này mấy nàng ta sẽ không làm gì nàng, nhưng chờ lát nữa thôi, chắc chắn tất cả sẽ đi tìm chủ tử của bọn họ rồi cáo trạng nàng cho xem.
Bên trong phòng bếp cũng có bàn ghế, đám hạ nhân trong phủ thường dùng cơm ở đây, Chúc Cẩm đem những món ăn mà bản thân nhìn trúng đặt hết lên bàn, sau đó lại đi lấy cơm. Nàng lấy cho mình một chén, lại lấy cho Lâm thị một chén: “Nương, chúng ta mau ăn một chút đi, ăn xong rồi còn rất nhiều việc cần làm.”
“Ừ……” Lâm thị nhận lấy chén đũa, sau khi ăn một miếng mắt bà ấy liền bắt đầu rưng rưng: “Tâm Nhi, thực sự xin lỗi con, là do nương vô dụng……Còn về của hồi môn……”
Quả thật Lâm thị rất vô dụng, tuy rằng sau này bởi vì thay đổi triều đại mà Lâm gia mới lụi bại, nhưng lúc Lâm thị gả tới Tân gia, điều kiện của Lâm gia vẫn rất tốt, của hồi môn của Lâm thị cũng vô cùng nhiều.
Nhưng mà…… Bà ấy căn bản không giữa được số hồi môn đó, ngược lại ngày qua ngày khiến cuộc sống của chính mình càng trở nên khổ cực, dần dần lại trở thành một người phụ nữ khốn khổ.
Chỉ có điều, tuy rằng Lâm thị vô dụng, nhưng cũng rất đáng. Nếu bà ấy quá giỏi giang, thì e rằng căn bản không thể sống cho đến tận bây giờ, cũng không có cơ hội sinh ra Tân Tâm rồi nuôi lớn nàng.
“Nương, người đừng nghĩ nhiều nữa.” Vừa nãy Chúc Cẩm đột nhiên nhớ ra chuyện này nên mới thuận miệng lấy lý do này để ngăn miệng người khác, căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra trường hợp này. Vì vậy nàng vội vàng dời sự chú ý của Lâm thị theo hướng khác: “Nương, chúng ta nhanh ăn cơm đi! Con đói bụng quá rồi.”
Thật ra Chúc Cẩm rất đói bụng. Lượng cơm mà Tân Tâm ăn rất ít, nhưng ngay lúc này…… Chúc Cẩm lại cảm thấy bản thân có thể ăn hết cả một con trâu.
Sau khi nàng xuyên không tới đây, chỉ sợ rằng thân thể vốn dĩ thuộc về Tân Tâm nay đã bị nàng cải tạo rồi.
Tám món ăn, mỗi món Lâm thị chỉ nếm mấy đũa đã cảm thấy đủ no, vì thế tất cả số thức ăn còn dư lại đều là Chúc Cẩm ăn hết, không chỉ thế, nàng còn lấy thêm hai lần cơm.
Những người trong phòng bếp đều nhìn nàng, ai nấy đều cảm thấy cạn lời —— vị Nhị tiểu thư này thật sự ăn khỏe quá!
Chúc Cẩm ăn đã no, nàng sờ sờ bụng mình rồi lại nói với Lâm thị: “Nương, chúng ta mang chút đồ về đi.”
“Hả?” Lâm thị có chút khó hiểu, sau khi nghĩ ngợi một hồi bà ấy mới hỏi lại: “Tâm Nhi, con muốn lấy một ít đồ ăn mang về sao?”
“Có thể nói là vậy.” Chúc Cẩm nói, sau đó nàng lấy ra một cái rổ, trước tiên lấy một lọ muối, một lọ mỡ heo rồi lại lấy thêm một ít gia vị khác. Sau đó nàng lại lấy một cái rổ khác đựng một ít lạp xưởng và thịt xông khói rồi đem hai cái rổ này đưa cho Lâm thị, ngay sau đó nàng lại tự khiêng lấy hai túi gạo: “Nương, chúng ta trở về thôi!”