Sức lực của Tân nhị tiểu thư lớn như thế, tướng quân nhà ông ta đã biết chưa?
Trước đây Chử quản gia còn nghĩ, bản thân phải nói chuyện tử tế với Nhị tiểu thư, hơn nữa còn phải nói với nàng tướng quân nhà ông là người tốt, nàng không cần phải sợ tướng quân. Nhưng hiện giờ....
Chử quản gia đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng cho tướng quân nhà mình.
******
Bầu không khí bên trong Lan Viên đột nhiên yên tĩnh lại.
Nhưng chính lúc này, tiếng khóc của Tân Hoàng lại phá vỡ tất cả: “Cha……”
Tân Viễn thấy Tân Hoàng khóc lóc thương tâm đến vậy, đột nhiên ông ta ý thức được hiện giờ người chịu thiệt chắc chắn là Tân Hoàng, nếu như thế, ông ta cũng không cần phải cảm thấy chột dạ khi đứng trước mặt Chử quản gia nữa: “Chử quản gia, đứa nhỏ Tân Tâm này nào có bị người khác ức hϊếp kia chứ? Bản lĩnh của nó lớn đến vậy cơ mà!”
Nói xong, Tân Viễn cau mày liếc mắt nhìn Chúc Cẩm một cái.
Chúc Cẩm hoàn toàn không quen biết Chử quản gia kia, nhưng nàng nghe rất rõ những lời Chử quản gia nói.
Nhìn thấy Tân Viễn lại muốn đổi trắng thay đen, Chúc Cẩm trực tiếp cầm chiếc bàn trong tay mình ném về phía Tân Viễn.
Đương nhiên, nàng vẫn thủ hạ lưu tình, cũng làm giống hệt như lần ném bình hoa về phía Tân Hoàng, hoàn toàn không ném về phía đầu Tân Viễn.
Cái bàn nện ở bên chân Tân Viễn, vừa nện xuống đất đã tạo ra một cái hố lớn, góc bàn còn đập vào chân Tân Viễn……
Tuy rằng mùa đông mặc rất nhiều quần áo, nhưng Tân Viễn vẫn cảm nhận được sự nóng rát đau đớn truyền đến từ trên đùi, lửa giận trong lòng cũng vì vậy mà dâng lên tận trời cao.
Đứa con gái này của ông ta đúng là muốn lật trời luôn rồi, ngay cả ông ta mà cũng dám đánh!
“Nghiệp chướng……”
“Cha, thật xin lỗi, tay con không có sức nên không cầm chắc bàn được.” Chúc Cẩm bày ra vẻ mặt đáng thương mà nhìn chằm chằm Tân Viễn, ngay sau đó lại tranh nói trước: “Nhưng cha cũng không thể trách con, con đói bụng nguyên một ngày, kết quả phòng bếp chỉ cho con mấy đũa thức ăn thì cũng không nói. Con còn chưa kịp ăn thì đại tỷ đã mang theo người tới đánh con rồi.”
“Ngươi nói bậy gì đó! Đại tỷ của ngươi sao có thể mang người tới đánh ngươi!” Sắc mặt Tân Viễn trầm xuống.
“Con không hề nói bậy, những người này đều là do đại tỷ mang đến.” Chúc Cẩm chỉ vào những người xung quanh mình mà nói, sau đó nàng lại chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt đầy vô tội mà nói tiếp: “Cha, người phải quản đại tỷ lại đi! Tỷ ấy là nữ nhi nhưng lại ở chung với một đám nam nhân, hơn nữa còn dẫn người tới viện của con, may mắn thay con dùng cái bàn này chống đỡ, không để cho bọn họ tới gần…… Chỉ có điều, hình như chuyện con đánh mấy người này đã chọc giận đại tỷ, khiến đại tỷ không vui!”
Những lời này của Chúc Cẩm cho dù nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp…… Sắc mặt Tân Viễn đã lập tức thay đổi.
Tân Hoàng cũng bị dọa cho phát hoảng —— nếu để Tam hoàng tử nghe thấy mấy lời này…… Thì nàng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Những lời nói lung tung của Chúc Cẩm, thực sự đã chọc Tân Viễn tức giận, nhưng Chử quản gia vẫn còn ở đây, bản lĩnh này của Tân Tâm thật không thể khinh thường…… Ông ta căn bản không thể làm gì được Chúc Cẩm!
Tân Viễn đột nhiên phát hiện, trước kia bản thân thật sự đã xem nhẹ đứa con gái này.
“Tâm Nhi, ngươi đừng nói bậy, đại tỷ của ngươi chỉ mang đến vài người giúp ngươi canh nhà trông viện.” Tân Viễn hít sâu một hơi rồi cười nói.
“Tân đại nhân!” Lúc này, Chử quản gia đột nhiên lớn tiếng nói: “Tân nhị tiểu thư là phu nhân chưa qua cửa của tướng quân nhà ta, tướng quân nhà ta sẽ tự bảo vệ tốt cho Tân nhị tiểu thư, không cần phải Tân đại nhân và Tân đại tiểu thư nhọc lòng.”