Tuy rằng những trợ thủ đắc lực mà Tân Hoàng mang tới đây không bị Chúc Cẩm đánh trúng, nhưng quả thật bọn họ cũng không dám tới gần Chúc Cẩm, thậm chí còn bị Chúc Cẩm ép tới mức lùi ra bên ngoài.
“Không phải các ngươi đã nói các ngươi chắc chắn có thể bắt được Chúc Cẩm hay sao? Mau bắt lấy nàng ta cho ta!” Tân Hoàng cực kỳ tức giận, nàng ta lập tức đẩy một người đang định khuyên can nàng ta lại rồi lại tiếp tục la lớn.
Kết quả nàng ta vừa dứt lời, một cái bóng đen liền đạp vào người nàng ta —— Trong lúc Chúc Cẩm khẩn trương liền nhân lúc cầm lấy một cái bình hoa mà ném.
Bình hoa vỡ vụn cạnh chân của Tân Hoàng , Tân Hoàng hoảng sợ hét lên một tiếng, ngay sau đó nàng ta nhìn Chúc Cẩm bằng ánh mắt khó tin.
“Thật đang tiếc, lai ném không chuẩn.” Chúc Cẩm nói xong, lại xách lên một cái bình hoa nữa……
Chân Tân Hoàng cũng đã mềm nhũn, theo bản năng liền muốn bỏ chạy, mà lúc này, giọng nói của Tân Viễn lại đột nhiên vang lên: “Các ngươi đang làm cái gì thế này?”
Tân Viễn mang theo người từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng ông ta lập tức giật giật.
Thật ra ông ta đã biết Tân Hoàng sẽ tới tìm Tân Tâm gây chuyện phiền toái nhưng cuối cùng lại không hề lựa chọn ngăn cản.
Vốn dĩ ông ta còn cân nhắc để Tân Tâm nếm chút đau khổ, sau đó lại tự mình tìm tới, nhân cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ cha con, lại không ngờ tới Tân Hoàng mới vừa đi vào viện của Tân Tâm không lâu, người trong phủ Chấn Uy tướng quân liền tìm tới cửa.
Phủ tướng quân chỉ phái tới một tên quản gia, nhưng tên quản gia này lai vô cùng phô trương, sau lưng còn mang theo một đống người, sau đó lại học theo Chấn Uy tướng quân trực tiếp xông vào trong……
Tân Viễn căn bản không ngăn được những người này, vậy nên trước tiên ông ta sai hạ nhân tới ngăn cản Tân Hoàng lại, sau đó lại cảm thấy lo lắng nếu xảy ra chuyện gì khiến tên hạ nhân kia không ngăn lại được nên lại tự mình đi về hướng hậu viện.
Vốn dĩ ông ta còn muốn đến ngăn cản Tân Hoàng, lại không thể ngờ bản thân ông ta lại được chứng kiến một màn này.
Người chiếm thế thương phong vậy mà lai là Tân Tâm.
“Cha!” Tân Hoàng lúc này đã cực kỳ ủy khuất.
“Tân đại nhân, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây có phải là quý phủ đang khi dễ phu nhân chưa qua cửa của tướng quân nhà ta?” Lại một giọng nói nữa vang lên.
Tân Viễn quay đầu, đột nhiên phát hiện tên quản gia mà ông ta sai người ngăn lại đang ở sau lưng mình.
“Trong nhà Tân đại nhân đúng là rất náo nhiệt!” Quản gia của phủ Chấn Uy tướng quân họ Chử, mà lúc này ngoài mặt Chử quản gia đang cười nhưng trong lời nói lại không có lấy chút ý cười nào.
Tân Viễn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Chử quản gia trừng mắt nhìn chằm chằm Tân Viễn, chỉ nhìn nét mặt này thôi cũng đủ thấy thực sự rất khó sống chung, nhưng trên thực tế nội tâm ông ta lại cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Ai có thể nói cho ông ta biết chuyện này là như thế nào?
Hôm nay ông ta mang theo rất nhiều đồ ăn tới Tân gia lại phát hiện ra Tân gia ba lần bốn lượt ngăn cản không cho ông ta gặp người, ngay lúc đó ông ta liền biết chuyện này có gì đó không đúng, cho nên mới cứng rắn mà trực tiếp xông vào. Nhưng lúc vừa bước vào…… Lúc ấy ông ta lại cho rằng Tân Hoàng mới là Nhị tiểu thư của Tân gia, dù gì đi nữa lúc đó trông nàng ta cũng có chút thảm hại.
Kết quả chờ tới khi ông ta hiểu ra mọi chuyện, liền phát hiện người phải chịu ấm ức hình như là Tân Hoàng, còn người mà tướng quân nhà bọn họ nhìn trúng lại là Nhị tiểu thư của Tân gia, lúc này nàng đang vô cùng uy dũng mà múa may một cái bàn.