“Nàng chỉ cần chờ đợi là được.” Sở Tề không chút nghĩ ngợi liền đồng ý với nàng.
Trương công công: “……” Sở tướng quân ngài vì sắc mà mất khôn như vậy thật sự ổn sao? Lâm thị kia là tiểu thϊếp của Tân gia, sao ngài lại muốn mang người rời đi?
Chỉ có điều, e ràng bệ hạ chỉ ước gì Sở Tề có bộ dáng như thế.
Trương công công dùng ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn Sở Tề một cái.
Chúc Cẩm được Sở Tề đưa trở về Tân gia, mà lúc này, người của Tân gia đều đang chờ nàng.
Chúc Cẩm đi vào chính đường, liền nhìn thấy Bình Dương quận chúa dùng ánh mắt âm trầm mà nhìn chính mình.
Còn Tân Viễn lại vô cùng tương phản, lúc ông ta nhìn Chúc Cẩm đã không còn dáng vẻ nghiêm khắc giống lúc trước nữa, trong mắt tràn đầy sự thân thiết hiếm có: “Tâm Nhi, con đã về rồi sao.”
“Ta đương nhiên đã về, không phải ông cũng nhìn thấy rồi sao?” Chúc Cẩm nói.
Tân Viễn bị nàng đáp lại như vậy liền cảm thấy nghẹn nghẹn, ông ta cảm thấy đứa con gái này của mình đang cố ý, nhưng nhìn lại thì khuôn mặt của nàng vẫn mang theo nét ngây thơ.
Tân Viễn dứt khoát mặc kệ nàng biết thật hay vẫn đang giả vờ không biết: “Tâm Nhi, chuyện giữa con và Sở tướng quân rốt cuộc là như thế nào?”
“Chuyện còn có thể như thế nào? Còn không phải là hắn nhất kiến chung tình với ta, vừa gặp liền yêu ta sâu đậm. Một hai đòi cưới ta hay sao!” Chúc Cẩm nói: “Ta cảm thấy hắn cũng khá đẹp trai nên liền đồng ý.”
Khóe miệng Tân Viễn giật giật, ông ta thầm nhủ với bản thân ông ta nhất định phải nhẫn nhịn phải cố gắng hàn gắn mối quan hệ cha con với đứa con gái này.
“Cha, nếu cha không còn chuyện khác để nói, ta liền quay về trước. Nếu cứ tiếp tục giày vò như vậy, ta sẽ bỏ lỡ mất bữa cơm trưa!” Chúc Cẩm lại nói.
“Có đứa con nào lại nói chuyện như vậy với cha mình không?” Tân Viễn nhíu mày, ông ta không muốn tiếp tục hỏi chuyện nữa!
“Ông cũng đâu có dạy ta phải nói chuyện với ông thế nào!” Chúc Cẩm nói thẳng.
Tân Viễn giận sôi máu, nhưng lại nhanh chóng đè cơn tức giận này của mình xuống: “Quản gia, ngươi dẫn Nhị tiểu thư tới Lan Viên đi, về sau Nhị tiểu thư sẽ sống ở đó, còn những thứ phân cho Nhị tiểu thư cứ căn cứ theo thứ phân cho Đại tiểu thư mà đưa tới!”
“Vâng, lão gia.” Quản gia lập tức đáp lời.
Tân Viễn tự cảm thấy chính mình cũng đã đủ thoáng, như ngược lại Chúc Cẩm vẫn có chút bất mãn. “Ta muốn nương của ta tới đó sống cùng ta!”
“Để Lâm thị dọn tới Lan Viên đi!” Tân Viễn liếc mắt Chúc Cẩm nhìn một cái, rồi lập tức đồng ý. Dù sao cũng đã nhẫn nhịn, liền nhịn thêm một chút cũng không sao cả, hơn nữa ông ta cho nàng những thứ này là để nàng có chút cảm kích ông ta.
Chúc Cẩm gật gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, nàng hỏi quản gia đang dẫn đường: “Mỗi ngày Tân Hoàng ăn cái gì? Ngươi bảo người làm rồi nhanh bưng tới cho ta!”
Tân Viễn đen mặt.
Cùng lúc đó, ở phủ Chấn Uy tướng quân.
Sở Tề vừa mới vào phủ, liền nhìn thấy Lâm Danh Đường.
Sở Tề đột nhiên có chút mất tự nhiên, Lâm Danh Đường cầu xin hắn cứu người, kết quả hắn lại đi cầu hôn……
“Tướng quân, đa tạ!” Lâm Danh Đường nói.
Sở Tề sửng sốt.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ phải làm sao để cứu được hai người họ, thật không nghĩ tới còn có thể làm như vậy!” Lâm Danh Đường nói, không nghĩ tới tướng quân vì giúp hắn ta cứu người, lại lại làm như vậy!
Lâm Danh Đường vô cùng cảm kích, đồng thời trong lòng hắn ta cũng thấy áy náy không thôi. Chuyện của biểu muội hắn ta được xử lí xong xuôi, sau này chỉ cần giả chết rồi thay đổi một thân phận khác là được, tướng quân cũng không phải trở thành con rể của vị Tân Viễn kia……