Mà ngay cả hậu cung cũng đã biết chuyện này.
Vì thế lúc Sở Tề trên đường xuất cung trở về nhà đã tình cờ bắt gặp Tam hoàng tử khí phách hiên ngang, tinh thần hăng hái.
Kể từ khi Đức Chính Đế hạ chỉ tứ hôn Tân Hoàng cho Tam hoàng tử, trong nháy mắt Tam hoàng tử đã thành nhân vật chạm tay liền bỏng trong kinh thành.
Tuy rằng Đức Chính Đế vẫn chưa phong Tam hoàng tử làm Thái Tử, nhưng ai nấy đều có thể thấy được ông ta đều dồn hết tâm tư vào Tam hoàng tử.
“Sở tướng quân, đã lâu không gặp.” Tam hoàng tử nói với Sở Tề.
“Thần bái kiến Tam hoàng tử.” Sở Tề cung cung kính kính mà hành lễ, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ánh mắt của Tam hoàng tử lại đổ dồn lên người Chúc Cẩm, chuyện này không khỏi khiến khuôn mặt hắn tối sầm.
Mà quả thật Tam hoàng cũng đang nhìn Chúc Cẩm.
Qua không bao lâu hắn ta dường như đã quên sạch mọi thứ về người này, lại không ngờ rằng chỉ một tháng sau Sở Tề lại đến Tân gia cầu hôn, mà người hắn cầu hôn lại là Tân Tâm.
Hắn ta theo bản năng liền muốn đến xem thử, nhưng sau khi nhìn thấy……
Ánh mặt Tam hoàng tử lộ rõ vẻ phức tạp mà nhìn Chúc Cẩm.
Hắn ta đã sớm phát hiện Tân Tâm có vẻ ngoài không tồi, nhưng sao trước đây hắn ta lại không phát hiện ra người này lại xinh đẹp đến vậy?
Đột nhiên, Tam hoàng tử có chút hối hận. Một mỹ nhân như vậy, nếu hắn ta sớm động thủ một chút…… Cho dù có thật sự đem nàng về thì chỉ cần phụ hoàng ban ý chỉ tứ hôn, Tân Hoàng chắc chắn không dám không nhận.
“Điện hạ vẫn còn việc gì hay sao?” Sở Tề vừa nói, hắn vừa nhíu mày nhìn Tam hoàng tử.
Còn Chúc Cẩm lại trừng mắt liếc Tam hoàng tử một cái.
Nàng có ký ức của Tân Tâm, mà Tân Tâm lại vô cùng chán ghét Tam hoàng tử này.
Tân Tâm cũng không có bất cứ hy vọng xa vời nào với Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử lại cố tình tìm tới nàng, thậm chí hại chết nàng……
Vị tam hoàng tử này chính là một tên tra nam chính hiệu!
“Bổn vương nghe nói Sở tướng quân sắp có chuyện tốt nên đặc biệt tới chúc mừng.” Tam hoàng tử cười nói với Sở Tề, nhưng ánh mắt nhịn không được lại nhìn thoáng qua Chúc Cẩm.
“Đa tạ điện hạ chúc mừng, bệ hạ vừa mới ban hôn cho vi thần, thần cần gấp gáp trở về chuẩn bị sính lễ, xin cáo từ trước.” Sở Tề nói xong, lại hành lễ rồi trực tiếp rời đi.
Chúc Cẩm cũng vội vàng đi theo hắn.
Chỉ chớp mắt, hai người này người phía trước kẻ theo phía sau đã đi thật xa.
Sắc mặt Tam hoàng tử lộ rõ vẻ không vui, trong lòng thầm ghi hận Sở Tề.
Mà không lâu sau, khi Đức Chính Đế biết được chuyện này lại cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt: “Xem ra Sở Tề này, là thật lòng thật dạ với vị Tân Nhị tiểu thư kia, hơn nữa hắn cũng vô cùng để ý đến nàng. Bằng không, ông ta cũng sẽ không biết Tân Nhị tiểu thư từng có một đoạn tình cảm với Tam hoàng tử.”
Một nữ nhân đã từng câu dẫn con trai ông ta mà Sở Tề cũng muốn, chỉ e rằng rễ tình đã đâm sâu rồi?
Sở Tề kia cuối cùng cũng có nhược điểm!
Những tâm tư trong lòng Đức Chính Đế, Chúc Cẩm không hề hay biết, nàng vẫn đang băn khoăn không biết làm thế nào đưa Lâm thị rời khỏi Tân gia?
Chúc Cẩm rối rắm hồi lâu lại đột nhiên nghĩ đến hiện giờ bản thân đã không còn chống chịu mọi việc một mình nữa…… Vừa ra khỏi cửa cung, Chúc Cẩm liền nhìn về phía Sở Tề: “Sở Tề!”
“Có việc gì?” Sở Tề hỏi.
“Chàng có thể mang theo nương của ta rời khỏi Tân gia không?” Chúc Cẩm hỏi.
“Nàng muốn để nương của nàng rời khỏi Tân gia?” Ánh mắt Sở Tề chợt lóe.
Chúc Cẩm gật gật đầu: “Cuộc sống nương của ta ở Tân gia không ổn một chút nào.”