Tử Phi Ngư

Chương 18

Đợi đến khi cuối tuần kết thúc, Quý Dữ Tiêu vẫn như cũ lưu luyến không rời mà từ trường quay của Lâm Lạc Thanh trở về nhà.

“Ba về cũng quá sớm đấy.” Quý Lạc Ngư cười nhạo ông, “Con còn tưởng ba phải đợi tới lúc cha của con đóng máy mới cùng ông ấy quay về cơ.”

“Ta làm gì dám nghĩ như thế, công việc này của ta được phép như vậy hay sao?”

Quý Dữ Tiêu thở dài, “Cứ chờ đi, đợi tới khi con tốt nghiệp đại học rồi, ta sẽ giao lại Quý thị cho con, sau đó ta có thể về hưu rồi.”

Quý Lạc Ngư: “…”

“Ba cũng không cần phải gấp gáp như vậy đâu.”

Quý Dữ Tiêu mỉm cười, “Cũng phải, nhỡ đâu tới lúc đó con có người yêu rồi, bận rộn hẹn hò với con gái nhà người ta, đoán chừng cũng không có tâm tư đi xử lý việc của công ty.”

Quý Lạc Ngư nghe thấy ông nói câu này, anh vừa muốn gật đầu biểu thị đúng đúng đúng, vậy nên đừng vội giao công ty lại cho anh, vừa muốn nói anh làm gì có chứ, khoảng cách của anh với yêu đương còn xa biết bao nhiêu năm nữa ấy.

Anh đấu tranh tư tưởng cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể cầm lấy cặp sách đi ra ngoài, “Con đi học đây.”

“Đi đường cẩn thận.” Quý Dữ Tiêu dặn dò theo thói quen.

Thứ hai, ngày kéo cờ và hát quốc ca như thường lệ.

Chẳng qua lần này sau khi kéo cờ lên, không thấy ai đứng dưới cờ phát biểu, đám người Quý Lạc Ngư chờ một lúc mới thấy hiệu trưởng đi lên bục.

Hiệu trưởng của trường bọn họ không thường xuyên lên bục phát biểu, hầu hết thời gian đều là phó hiệu trưởng với tư cách phát ngôn viên hoạt động trước mặt mọi người.

Quý Lạc Ngư nhớ tới lần trước khi thầy lên sân khấu là để trao giải thưởng cho Lâm Phi.

Anh vừa nghĩ như vậy, ngược lại đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt anh ngay lập tức nghiêm túc.

Không lẽ đã có kết quả cuộc thi lần trước của Lâm Phi rồi hay sao?

Anh vừa nghĩ như vậy, liền nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của thầy hiệu trưởng đang chồng lên thành từng lớp.

“Tiếp sau đây, tôi xin thông báo với mọi người một tin vui.”

Mọi người tò mò nhìn chằm chằm vào thầy hiệu trưởng đang đứng trên bục, suy nghĩ xem gần đây có thể có tin tức vui gì.

Trên mặt thầy hiệu trưởng lộ ra nụ cười rực rỡ, “Cuộc thi đấu ‘Cúp Diễm Dương’ lần thứ hai mươi tám vừa mới kết thúc, bạn họ Lâm Phi lớp 1-3 của trường chúng ta, đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, một lần nữa giành được thành tích tốt nhất!”

Trong nháy mắt, toàn trường bùng nổ, có rất nhiều nữ sinh chủ động mở đầu tràng vỗ tay.

Quý Lạc Ngư cũng vui mừng quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phi.

Lâm Phi ngược lại rất bình tĩnh, trên mặt cậu trước sau như một không có biểu tình gì, giống như việc này không liên quan gì đến cậu.

“Đây đã là lần thứ năm bạn học Lâm Phi giúp trường ta lấy được danh hiệu xuất sắc, hy vọng những bạn học khác cũng học tập theo bạn ấy, lấy bạn ấy làm tấm gương, tích cực tiến bộ, vì bản thân và cũng vì nhà trường mà tạo ra được những niềm vinh dự mới, hoàn thành được việc hôm nay để mình tự hào về trường, ngày mai khiến cho trường của mình tự hào về bạn.”

Hiệu trưởng đang ở trên bục nói ba la bô lô, học sinh thì âm thầm chửi bới trong lòng, nói thì dễ, chẳng nhẽ bọn họ không muốn vì bản thân, vì nhà trường tạo ra vinh dự chắc?

Nhưng bọn họ căn bản không có cái bản lĩnh đấy được chưa?

Qua ngần ấy năm rồi, bao nhiêu học sinh tiêu biểu của trường, người có thể liên tiếp năm năm giành giải cũng chỉ có một mình Lâm Phi thôi. Người như Lâm Phi mà dễ gặp như vậy thì thầy có thấy lạ không?

“Bây giờ, mời bạn học Lâm Phi tiến lên bục nhận giải thưởng.” Hiệu trưởng cuối cùng kết thúc bài phát biểu dài đằng đẵng, rồi tuyên bố.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 đã cười tươi như hoa nở, vẻ mặt của giáo viên dẫn dắt đám Lâm Phi tham gia cuộc thi cũng tràn ngập vui sướиɠ.

So với bọn họ thì đương sự Lâm Phi lại giống như người ngoài cuộc, cậu nhàn nhạt nhận lấy cúp từ tay của hiệu trưởng, lễ phép nói lời cảm ơn, thậm trí cậu còn chẳng buồn đứng lại thêm lấy một giây nữa.

Cuộc thi lần này ngoại trừ cúp còn có tiền thưởng, chẳng qua đối với loại thi đấu thế này thì tiền thưởng từ trước đến nay đều chỉ thêm vào cho có, không quan trọng bằng vị trí quán quân, cho nên số tiền thưởng ban tổ chức đặt ra cũng không nhiều, chỉ có ba ngàn tệ.

Buổi chiều trong giờ học, Lâm Phi nhận được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo cậu vừa nhận được ba ngàn nhân dân tệ vào tài khoản.

Lâm Phi nhìn số dư mới tăng trong thẻ, cậu vung tay chuyển cho Lâm Lạc Thanh, Quý Dữ Tiêu, Quý Lạc Ngư mỗi người một ngàn.

Tin nhắn đến từ Lâm Lạc Thanh là nhanh nhất: [Sao đột nhiên lại chuyển tiền cho cha thế?]

Lâm Phi bình tĩnh trả lời lại: [Tiền tiêu vặt.]

Lâm Lạc Thanh: [Kết quả cuộc thi lần trước của con có rồi sao?]

Lâm Phi: [Vâng.]

Lâm Lạc Thanh: [Xếp thứ nhất?]

Lâm Phi: [Vâng.]

Lâm Lạc Thanh ngay lập tức gửi cho cậu một loạt icon hôn hôn: [Phi Phi con thật sự quá đỉnh luôn!!! Con chính là niềm tự hào của cha!!!]

Nhắn xong, ông vẫn cảm thấy không đủ, còn đặc biệt nhân dịp này gọi điện thoại tới ngay trong giờ học, “Mấy hôm trước cha có xem cho con một chiếc xe, rất ngầu, cha sẽ tặng con như một món quà có được không? Dù sao con cũng sắp mười tám tuổi rồi, đàn ông con trai mười tám tuổi sao có thể không có một chiếc xe cho riêng mình được chứ, con thấy có đúng không?”

Lâm Phi: “…” Vậy thì đàn ông con trai mười tám tuổi không có xe cũng quá nhiều rồi đi.

Nhưng mà từ trước tới nay cậu vẫn luôn dung túng cho Lâm Lạc Thanh, nghe vậy cậu cũng chỉ “Vâng” một tiếng, cha cậu thích là được rồi.

Lâm Lạc Thanh kết thúc cuộc gọi, trong lòng ông không nhịn được mà vui vẻ, ông vung tay bảo trợ lý đặt trà sữa cho tất cả mọi người trong đoàn phim, một ngày vui lớn như hôm nay, nên ăn mừng một phen.

“Có chuyện tốt như vậy sao, Lâm lão sư cũng khách khí quá rồi.” Các diễn viên trong đoàn phim khiêm tốn nói.

Lâm Lạc Thanh cười một tiếng, “Ai zo, không có gì, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”

“Hả?”

“Con trai tôi đi thi đấu lại đạt được hạng nhất, nó lại đưa tiền thưởng gửi cho tôi, tôi đã nói bao nhiêu lần là không cần rồi, nhưng nó vẫn cứ gửi tới, tôi cũng chẳng có chỗ để tiêu, chi bằng mời mọi người uống trà sữa vậy.” Ông vô cùng vui vẻ mà khoe mẽ với mọi người.

Những người khác trong đoàn làm phim nghe xong liền không nhịn được mà hâm mộ nói, “Con trai ông thật sự quá lợi hại.”

“Thế này cũng quá thân thiết rồi đi, con trai của Lâm lão sư hiếu thuận quá.”

“Hu hu hu đều là con trai giống nhau, tại sao con trai của tôi chỉ biết đòi tiền tiêu vặt từ tôi vậy chứ!!”

Trong lúc nhất thời, phụ huynh có con trong đoàn làm phim đều nhịn không được mà âm thầm dạy dỗ con mình ở trong lòng.

Lâm Lạc Thanh nghe được những lời khen ngợi của bọn họ dành cho Lâm Phi, trong lòng ông cũng tràn ngập hạnh phúc.

—— Niềm vui của ảnh đế chỉ đơn giản, thẳng thắn mà thô bạo thế thôi!

Ở bên kia, Quý Dữ Tiêu cũng làm bộ làm tịch trách móc trong cuộc họp, “Cậu nói xem con cái bây giờ ấy mà, đã lấy được hạng nhất thì thôi đi, còn nhất định phải mang tiền thưởng gửi cho tôi, không phải chứ, tin nhắn nhắc nhở cũng đến luôn rồi, tôi có thiếu tiền không? Còn không bằng tự mình giữ lại mua chút đồ ăn vặt mà ăn, nó không biết thương xót bản thân chút nào.”

Những cốt cán tham dự cuộc họp: A a a a a a, ngài lại bắt đầu rồi.

Nhưng mà con trai của Quý tổng tại sao lại giành được hạng nhất nữa vậy!

Trước đó không phải cậu vừa mới tham gia thi đấu giành được hạng nhất rồi hay sao?

Sao lại giành được hạng nhất nữa vậy?!

Cậu không thấy mệt à?!

Cuộc sống này không dễ dàng, những nhân viên than thở.

Thật hy vọng con trai của bọn họ cũng giành được hạng nhất!