Kim Hoàng Ốc nằm ở khu thương mại phía nam thành phố, xung quanh có rất nhiều cơ sở ăn uống vui chơi đồng bộ, tầng một của Hoàng Kim Ốc cũng có cung cấp sẵn các món điểm tâm và đồ uống đơn giản, thuận tiện cho khách hàng nghỉ ngơi sau khi đi dạo phố mua sắm.
Giang Cảnh Thạc đến từ rất sớm, cậu ta gọi sẵn đồ uống ngồi ở tầng một rồi ngồi đợi Lâm Phi và Quý Lạc Ngư.
Cậu ta có vẻ ngoài đẹp trai, thỉnh thoảng sẽ có những cô gái độc thân lén lút nhìn về phía ấy, cứ nhìn vậy cho tới lúc có người đứng trước mặt cậu ta.
Cô gái vừa ngẩng đầu lên, nhất thời mở to hai mắt.
——Hai người vừa mới tới còn đẹp trai hơn so với chàng trai đang ngồi đó.
Hai người kia đều vô cùng cao ráo, tao nhã tuấn tú, chân dài vai rộng, người cao hơn có gương mặt cực kì đẹp, giống như dùng toàn bộ màu vẽ trên đời mới hoạ ra được diện mạo của cậu.
Khí chất của cậu lạnh như băng, vừa giống như ánh trăng mờ ảo, ánh sáng trong trẻo và lạnh lẽo khiến cho người nhìn không dám tiến lại gần.
Người thấp hơn một chút trông có vẻ cởi mở xán lạn hơn nhiều, vẻ ngoài của anh cũng vô cùng rực rỡ, vừa giống như những bông hoa nở rộ vào mùa hè, xinh đẹp và ấm áp, lại giống như dòng suối xuyên qua băng giá, lãng mạn nhẹ nhàng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Người đến không phải ai khác, chính là Lâm Phi và Quý Lạc Ngư.
Giang Cảnh Thạc nhìn thấy hai người tới thì đứng dậy.
“Đi thôi.” Cậu ta mở miệng nói: “Sách đều ở tầng hai.”
Cả ba người cùng nhau đi lên tầng.
Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc đến đây chỉ vì mục đích mua sách, cho nên khi hai người bọn họ vừa lên đến tầng hai, liền chăm chăm nhìn dọc theo các giá sách.
Quý Lạc Ngư không có chút hứng thú nào với việc mua sách, anh chỉ đi theo Lâm Phi, lười nhác bước từng bước.
Số sách mà Giang Cảnh Thạc đọc không nhiều bằng Lâm Phi, thỉnh thoảng khi cậu ta nhìn thấy cuốn sách mình thích nhưng chưa đọc qua, sẽ quay lại hỏi Lâm Phi và trao đổi vài câu.
Về phương diện này, Quý Lạc Ngư không tham gia cũng lười chen miệng vào, anh chỉ chán nản nhìn chằm chằm lên giá sách.
Anh đang nhìn thì thấy Lâm Phi quay đầu lại, đưa cho anh một cuốn sách.
Quý Lạc Ngư cầm lấy, không hiểu gì.
“Của em.” Lâm Phi lời ít ý nhiều.
Quý Lạc Ngư hiểu ra, được thôi, đây là cuốn sách mà Lâm Phi chọn cho anh và muốn anh phải xem.
Anh cầm lấy nhìn qua một lượt, cũng tạm, quyển sách này không dày lắm, cho nên Quý Lạc Ngư “Vâng” một tiếng, trong lòng đang thầm nghĩ anh mình coi như vẫn còn chút tính người.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã phát hiện ra, Lâm Phi thật sự không có tính người.
Nếu không thì cậu đã không thể cứ cách vài bước lại nhét cho anh một quyển sách.
Quý Nhạc Ngư mắt thấy sách trên tay mình càng ngày càng nhiều, anh vội vàng ngăn cản, “Đủ rồi đủ rồi, nhiều hơn nữa em cũng thật sự không đọc hết được đâu.”
Lâm Phi nghe vậy, quay đầu nhìn anh một cái.
Thứ nhất cậu đưa sách cho Quý Lạc Ngư để giúp anh chọn được loại sách phù hợp, thứ hai cũng để an ủi Quý Lạc Ngư vì cậu sợ anh cảm thấy nhàm chán, khi thấy mình và Giang Cảnh Thạc có đề tài chung để nói.
Thấy vậy, cậu vươn tay lên vò rối mái tóc của Quý Lạc Ngư, “Được thôi.”
Lúc này Quý Lạc Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Cảnh Thạc nhìn vào số sách trên tay của Quý Lạc Ngư, cậu ta kinh ngạc nhận ra, không biết từ lúc nào nó đã trở thành một chồng sách cao chót vót.
Từ lúc đi lên tầng hai tới giờ, cậu ta chỉ chú ý vào sách, thi thoảng mới trò chuyện vài câu, người nói cùng cũng chỉ có Lâm Phi, Quý Lạc Ngư vẫn chưa nói câu nào, cậu ta cũng chẳng chú ý đến người nọ, không nghĩ rằng Lâm Phi vẫn luôn để tâm đến anh.
“Tôi chọn xong sách của mình rồi.” Lâm Phi nói với Giang Cảnh Thạc, “Cậu còn muốn xem thêm gì nữa không?”
Giang Cảnh Thạc lắc đầu, cậu ta cũng chọn xong số sách muốn mua rồi.
“Vậy thì thanh toán rồi đi thôi.” Cậu ta nói.
Lâm Phi khẽ gật đầu, cậu quay người đi về phía quầy thu ngân.
Giang Cảnh Thạc nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu, cậu ta đột nhiên ý thức được một chuyện.
—— Cậu đã chọn xong sách của mình, cũng chọn xong sách cho Quý Lạc Ngư rồi.
Tầng hai không hề nhỏ, hai người đi từ đầu cầu thang tới tận cuối tầng, trong suốt thời gian đó, cậu vẫn không ngừng đưa sách cho Quý Lạc Ngư, tới lúc đi hết cả tầng mới ngừng.
Nếu chỉ là trùng hợp, thì cũng trùng hợp một cách quá đáng.
Còn nếu như không phải trùng hợp, Lâm Phi cũng có phần cẩn thận tỉ mỉ quá mức rồi đi.
Mặc dù ngoài mặt cậu không nói gì, nhưng vẫn luôn để ý tới Quý Lạc Ngư, vẫn luôn tương tác với anh, làm cho anh cảm thấy bản thân mình không có dư thừa.
Cậu rõ ràng là một người lạnh lùng cao ngạo, nhưng mà khi đối mặt với Quý Lạc Ngư, lại luôn chu đáo ôn nhu như biến thành một người khác vậy.
Chẳng trách Quý Lạc Ngư lại để tâm tới cậu như vậy.
Giang Cảnh Thạc có thể ý thức được chuyện này, Quý Lạc Ngư đương nhiên cũng sẽ phản ứng được.
Từ lúc Lâm Phi gật đầu chuẩn bị đi thanh toán, Quý Lạc Ngư đã kịp phản ứng lại rồi.
—— Cậu liên tục đưa sách cho anh, giống như bữa cơm hôm ấy, cậu liên tục gắp thức ăn cho anh vậy
Sách không phải điều quan trọng, thức ăn cũng vậy, quan trọng là cậu đang muốn trấn an anh.
Sợ anh không vui, cũng sợ anh cảm thấy nhàm chán không thú vị, vì thế mà cậu vẫn luôn dành ra những tâm tư đặc biệt để xoa dịu anh.
Trong nháy mắt Quý Lạc Ngư liền trở nên vui vẻ.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, đi theo Lâm Phi tới quầy thu ngân.
Số sách mà hai người mua khá nhiều, đạt tới tiêu chuẩn để giao hàng tận nhà, Lâm Phi cúi đầu viết địa chỉ, trả tiền rồi cùng với Quý Lạc Ngư, Giang Cảnh Thạc đi xuống tầng một.
Vừa vặn đúng vào thời gian ăn tối, Giang Cảnh Thạc chủ động đề nghị, “Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, nhà tôi không có ai cả, về cũng phải gọi đồ ăn ngoài thôi.”
Lâm Phi đang chuẩn bị từ chối thì Quý Lạc Ngư lại nói, “Được thôi.”
Dù sao hôm nay Quý Dữ Tiêu cũng không có ở nhà, bọn họ có về hay không không quan trọng, không bằng nhân cơ hội này thử cùng Giang Cảnh Thạc ăn cơm một lần, xem Lâm Phi có gắp thức ăn cho anh nữa không.
Lâm Phi liếc mắt lên nhìn Quý Lạc Ngư một cái, cậu không hiểu tại sao anh lại đột nhiên tình nguyện muốn ăn cơm cùng với Giang Cảnh Thạc.
Quý Lạc Ngư cười híp mắt, không nói gì cả, anh chỉ cong cong đôi lông mày nhìn cậu.
Lâm Phi thấy thế cũng đồng ý.
Giang Cảnh Thạc hiếm khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt của Quý Lạc Ngư, cậu ta ân cần nói, “Thế cậu muốn ăn gì?”
“Ăn thịt nướng đi.” Quý Lạc Ngư nói không chút khách khí, “Tôi biết ở gần đây có một cửa hàng thịt nướng rất ngon.”
“Được.” Giang Cảnh Thạc đáp ứng nói.
Mấy người bọn họ cùng nhau đi tới cửa hàng thịt nướng.
Vừa ngồi xuống Quý Lạc Ngư đã nhìn thấy Đổng Tuấn Ba và Trịnh Tân Bách đang bước vào cửa tiệm.
Đổng Tuấn Ba vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy anh, cậu ta ngay lập tức đi tới chỗ bên cạnh anh, rồi cười nói, “Sao cậu cũng ở đây thế?”
“Đi dạo ở quanh đây, tiện đường vào ăn cơm thôi.”
Đổng Tuấn Ba thuận thế ngồi xuống bên cạnh Giang Cảnh Thạc, “Vậy thì cùng nhau ăn đi.”
Quý Lạc Ngư không có ý kiến gì, Trịnh Tân Bách cũng thuận theo đó mà ngồi xuống.
Bàn ăn của cửa hàng này khá rộng, năm người ngồi cùng nhau cũng không quá chật chội.
Nhân viên phục vụ rót trà cho bọn họ, yêu cầu họ quét mã QR trên bàn, rồi giúp chọn món.
Quý Lạc Ngư nhìn những món ăn trên điện thoại, anh chọn vài món mà anh với Lâm Phi thích ăn, chọn xong thì ghé sang cho Lâm Phi xem, anh hỏi cậu. “Anh muốn ăn thêm gì nữa không?”
Lâm Phi thấy trong cột bánh ngọt cuối cùng có một món khiến mình khá hứng thú thì thêm món tráng miệng này vào, những cái khác cậu cũng không chọn thêm nhiều.
Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ liền mang những món mà họ đã chọn lên.
Khay nướng trên bàn rất lớn, nhân viên phục vụ đặt giấy nướng lên và phết dầu, chuẩn bị giúp bọn họ nướng đồ ăn.
Quý Lạc Ngư vội vàng nói, “Để chúng tôi tự nướng được rồi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ nói xong, bỏ kẹp xuống, đi tới một bàn khác.
Quý Lạc Ngư cầm đũa lên, gắp mấy miếng thịt đặt lên khay nướng.
Những người khác cũng bắt đầu động đũa, lần lượt bắt đầu nướng món mình muốn ăn.
Chỉ một lúc sau khay nướng đã được trải đầy.
Đổng Tuấn Ba trời sinh hướng ngoại, cậu ta ngồi bên cạnh Giang Cảnh Thạc liền cùng Giang Cảnh Thạc trò chuyện.
“Hiếm khi thấy có người đi chung với hai người bọn họ, cậu quả nhiên lợi hại.”
Giang Cảnh Thạc nghi hoặc, “Sao cậu lại nói vậy?”
“Đương nhiên là bởi vì từ trước đến nay, khi hai người họ đi dạo phố đều tự đi với nhau, không có gọi người khác đi cùng.”
Trịnh Tân Bách cũng cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ.
Lúc trước vì một số hành động của Quý Lạc Ngư mà cậu ta mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa anh và Lâm Phi quá thân mật, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bởi vì bọn họ là bạn bè của anh, không phải bạn bè của Lâm Phi, anh sợ Lâm Phi không thích bọn họ.
Một khi bạn bè của Lâm Phi xuất hiện, anh cũng nguyện ý cùng đối phương đi chung với Lâm Phi.
Trịnh Tân Bách nghĩ tới đây, không hiểu sao cậu ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta ngẩng đầu lên một cái, chỉ thấy Quý Nhạc Ngư đang gắp thịt nướng vào đĩa của mình.
Trịnh Tân Bách gắp một miếng thịt xông khói bỏ vào bát của mình, rồi nhắc những người khác, nhắc xong thì cậu ta tuỳ tiện gắp vài miếng đặt vào đĩa của Quý Lạc Ngư, “Cho cậu.”
Quý Lạc Ngư không quá để ý, anh “Ừm” một tiếng, trong lòng anh chỉ đang suy nghĩ, khi nào Lâm Phi mới gắp thức ăn cho mình đây?
Anh đợi rồi lại chờ, đợi tới đợi lui, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được đồ ăn của Lâm Phi.
Quý Lạc Ngư có chút phiền lòng, sao lần trước cậu gắp thức ăn cho anh mà lần này cậu lại không gắp vậy?
Không phải cậu chỉ thực sự an ủi anh một lần thôi chứ?
“Em muốn ăn đậu phụ bọc sữa.” Anh quay sang nói với Lâm Phi.
Lâm Phi nghe vậy, cầm đũa lên gắp giúp anh một miếng.
Quý Lạc Ngư ăn đậu phụ bọc sữa mà cậu gắp cho, anh suy nghĩ mình đã ra ám hiệu rồi, Lâm Phi nên tự ý thức đi.
Sau đó Lâm Phi rõ ràng không hề nhận ra, cậu gắp đậu phụ cho anh xong thì cũng không gắp cho anh thêm món ăn nào nữa.
Quý Lạc Ngư: “…”
Quý Lạc Ngư cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi!
Anh oán hận cắn miếng thịt trong miệng, lòng đầy nghi hoặc, vì sao Lâm Phi không gắp thức ăn cho mình nữa vậy?
Vì sao vậy chứ?
Mãi cho đến khi ăn xong cơm về tới nhà, Quý Lạc Ngư càng nghĩ càng nhịn không được mà ném điện thoại lên giường, anh ngồi dậy hỏi cậu, “Sao hôm nay anh không gắp thức ăn cho em?”
Lâm Phi: “???”
Lâm Phi quay đầu lại nhìn anh, trong mắt cậu hiện lên ba phần bất lực ba phần nghi hoặc, còn có bốn phần dung túng dở khóc dở cười.
“Em muốn anh gắp thức ăn cho em à?”
“Lần trước bọn mình ăn cơm cùng với Giang Cảnh Thạc không phải anh đã gắp thức ăn cho em hay sao?”
Lâm Phi hiểu rồi, “Vậy nên hôm nay em mới đột nhiên đồng ý cùng Giang Cảnh Thạc ăn cơm.”
Quý Lạc Ngư tức giận phồng cả má lên, “Nhưng mà anh chẳng làm gì cả!”
Lâm Phi: “…”
Lâm Phi tựa lưng vào ghế, cậu thở dài, “Hôm nay có cả bạn của em mà.”
Quý Lạc Ngư chớp chớp mắt, trong nháy mắt anh hiểu ra ý của Lâm Phi.
Khi chỉ có anh, Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc, Giang Cảnh Thạc là người ngoài, là người ngoài mà anh để ý, Lâm Phi không muốn vì Giang Cảnh Thạc mà anh sinh ra những cảm xúc tiêu cực, cho nên cậu chủ động trấn an, chăm sóc anh để anh giữ được tâm trạng thoải mái.
Mà khi mấy người Đổng Tuấn Ba xuất hiện, người ngoài không chỉ có mỗi mình Giang Cảnh Thạc, còn có cả Đổng Tuấn Ba và Trịnh Tân Bách là bạn bè của anh nữa.
Tới lúc đó, bạn bè của anh cùng với Giang Cảnh Thạc là bạn của Lâm Phi hình thành được một sự cân bằng, sự tồn tại của Giang Cảnh Thạc cũng không khiến anh quá để ý nữa, Lâm Phi cảm thấy lúc này anh sẽ không sinh ra những cảm xúc tiêu cực vì nổi lên tính chiếm hữu, cho nên cậu cũng không chủ động an ủi anh.
Quý Lạc Ngư bĩu môi, anh thấp giọng oán trách, “Làm sao có thể tính như vậy được chứ?”
Lâm Phi gật đầu, “Biết rồi.”
“Lần sau nếu gặp tình huống tương tự thì…” Trên mặt của Quý Lạc Ngư tràn đầy mong chờ nhìn cậu.
Lâm Phi cạn lời, cậu vẫy vẫy tay gọi anh tới.
Quý Lạc Ngư ngay lập tức xuống giường, đi tới trước mặt cậu.
Lâm Phi giơ tay lên, nhéo nhéo mặt anh một cái.
Quý Lạc Ngư cũng không giãy dụa, anh ngoan ngoãn mặc cho cậu nhéo.
Lâm Phi nhìn sự nhu thuận trong mắt anh, lòng cậu vừa cảm thấy mềm mại vừa thấy thích.
Cậu thả tay ra, sắc đỏ trên mặt của Quý Lạc Ngư lan ra như hoa đào nở rộ, tươi đẹp trong sáng.
Lâm Phi giơ tay lên sờ đầu anh một cái, cậu ghé sát vào tai anh thì thầm nói, “Anh trai dỗ em.”