Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, 【Hệ thống: Ngươi chọn đệ tử theo tiêu chuẩn gì?】Đôi mắt đào hoa của Lâm Tầm lóe lóe.
“Đầu tiên phải là hoa thơm cỏ lạ, trời sinh quyến rũ, trong lòng lại trường tồn chính khí cuồn cuộn.”
Nghe hắn nói xong câu đó, hệ thống triệt để im miệng. Lâm Tầm cũng không quan trọng, tản bộ trong vườn chốc lát, nhận thức đại khái phong cảnh, rồi vào phòng. Trong phòng dùng linh thạch lót sàn, tường khảm dạ minh châu, còn có linh tuyền để tắm rửa.
Lâm Tầm không hài lòng cho lắm:
“Bố trí kiểu này quá mất tính thưởng thức.”
Nếu để người bên ngoài nghe được những lời này của hắn, tuyệt đối sẽ thầm hận hắn không biết tốt xấu, không nói những cái khác, chỉ tính linh tuyền này thôi đã đủ cho một tu sĩ Kim Đan kỳ đỏ mắt.
Cởi tất giày, ngón tay dài mảnh cởi bỏ đai lưng, thanh sam rơi xuống đất, lộ ra thắt lưng kiều diễm. Lâm Tầm từ từ nhắm mắt, chân trần bước vào linh tuyền, nước suối sạch sẽ chảy trên da thịt, miệng khẽ mở phun ra hơi thở mùi đàn hương, rầm rì thỏa mãn.
“Lâm gia gia lớn nghiệp lớn, ta có tu vi trúc cơ như thế khó tránh khỏi bị người khẩu nghiệp. Nếu có người ngầm mang tâm tư ác độc, vậy chẳng phải là ta để mặc người chém gϊếŧ sao?”
May mà không có người ở đây, những lời hắn nói này đúng là lời khôi hài gạt thiên hạ, nếu dùng động vật để so sánh, Lâm Tầm chính là con nhện hoa độc nhất đẹp nhất, hắn không hại người đã là vạn hạnh.
“Vẫn là nên sớm rời đi mới tốt.”
Màn đêm buông xuống, Lâm Tầm thu dọn một phen, để lại một phong thư, một bộ thanh sam, đào trăm khối linh thạch dưới đất lên, tiện tay lấy luôn mấy viên dạ minh châu trên tường, rồi khỏi tông tộc Lâm thị khổng lồ, tiến vào thế giới vô biên này.
…
Một nhà Lâm thị đón ngày mới trong sự tức giận, mỹ phụ nắm chặt bức thư Lâm Tầm để lại, chất vấn thủ vệ chịu trách nhiệm trông cửa:
“Uổng cho một thân tu vi của các ngươi, thế mà lại để cho một người sống sờ sờ ra đó vô thanh vô tức biến mất!” Ánh mắt của nàng lần đầu nổi lên ác liệt, “Ta cho các ngươi một cơ hội, khai ra tung tích của con ta.”
Lâm Tầm chỉ có tu vi trúc cơ, làm sao có thể tự mình rời khỏi Lâm gia lặng yên không một tiếng động.
Cảm nhận được uy áp trên người mình, mười sáu người thủ vệ không dám thở mạnh một tiếng, trong lòng vừa oán giận Lâm Tầm vô cớ biến mất, vừa ngạc nhiên, nghi ngờ vì sao lại có người có thể trốn đi dưới mí mắt bọn họ.
Lần này Lâm Tầm về, gây ra động tĩnh quá lớn, thậm chí còn kinh động tới tộc trưởng, đọc xong bức thư Lâm Tầm để lại, tộc trưởng Lâm thị cũng chính là gia gia của Lâm Tầm bỏ thư xuống, thản nhiên liếc sang Mạc lão bên cạnh.
Mạc lão cúi đầu:
“Là lỗi của lão nô, trên đường để ngừa vạn nhất, lão nô đã cho thiếu gia một món không gian thánh khí .”
Ra là thánh khí, mọi người chung quanh bừng tỉnh đại ngộ, thánh khí không gian, sợ là bán thần còn khó có thể phát hiện, khó trách Lâm Tầm có thể tránh thoát thủ vệ.
Lâm Thiên Dật đứng một bên nghe thấy Mạc lão đưa cho Lâm Tầm không gian thánh khí, trong mắt chợt lóe lên tia ghen tỵ rồi biến mất. Không gian thánh khí chính là món đồ bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt, cho dù là thánh khí cấp thấp giá khởi đầu thấp nhất trên đại lục cũng phải hàng tỉ khởi phách.
Mà giờ lại rơi vào tay một người tu vi chỉ đến trúc cơ.
Lâm Thiên Dật cúi đầu nhìn lướt qua bức thư bị gia gia tiện tay đặt trên bàn, chữ viết khá đẹp, nội dung đại khái là bản thân chỉ có tu vi trúc cơ ở lại trong tộc hưởng thụ tài nguyên thì lòng đầy áy náy, muốn ra ngoài từ từ tìm kiếm cơ duyên.
Nếu không phải linh thạch bị đào lên, xới tung cả mặt đất thì thiếu chút nữa hắn đã tin rồi.
“Trên tay tiểu đệ có một món không gian thánh khí, khó tránh khỏi sẽ bị người bên ngoài mơ ước, thậm chí là dẫn tới họa sát thân, vẫn là nên sớm phái người ra ngoài mang tiểu đệ trở về.”
“Không được.”
“Không thể.”
Mỹ phụ cùng Lâm Hoằng Quang gần như là lên tiếng cùng một lúc.
“Phụ thân, mẫu thân. ” Lâm Thiên Dật nhíu mày, không rõ vì sao đề nghị của mình lại bị bác bỏ hoàn toàn.
“Biết trên tay Tầm nhi có thánh khí chỉ có mấy người chúng ta, nếu phái người ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị các gia tộc khác biết, đến lúc đó mới thực sự là họa sát thân.” Lâm Hoằng Quang rất quyết đoán, “Việc này không thể để lộ ra được!”
Tầm mắt của hắn dừng trên người Lâm Thiên Dật, mang theo vài phần mong đợi:
“Thời gian khảo thí nhập học của học viện Thiên Thánh cũng sắp đến rồi, Tầm nhi hẳn sẽ tới đó, trên người hắn có thư đề cử nên không ngại, huynh đệ các con ở trong học viện phải giúp đỡ lẫn nhau đấy.”
Mỹ phụ cũng gật đầu:
“Đệ đệ của con chỉ có tu vi trúc cơ, là huynh trưởng, con phải quan tâm tới nó nhiều hơn.”
Lâm Thiên Dật gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng không cho là đúng.
…
“Khom lưng nịnh hót,
Bản sắc nam nhi,
Túi da tốt của ta…”
Bài vè dân gian du dương vang lên trong sơn đạo, giọng ngâm thực hay đủ để người nghe bỏ qua cái nội dung dở dở ương ương của nó.
Đỉnh núi phủ kín tuyết trắng, con đường phía trước băng tuyết ngập trời rất khó đi, nhưng Lâm Tầm đi rất bình thản. Lâm Hoằng Quang đoán không sai, Lâm Tầm đích thật đang trên đường tới học viện Thiên Thánh, nhưng điểm đến lại không phải là học viện Thiên Thánh.
Từ đường núi chật hẹp ra đến đường lớn rộng rãi, thấy phía trước có tiếng xe ngựa, Lâm Tầm mới dừng cước bộ.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, vuốt vuốt không gian giới chỉ.
“Cái đồ chơi này dùng thế nào?”
【Hệ thống: Bản thân nó chính là đồ vật của ngươi, ngươi cứ dựa theo ý nguyện của mình mà sử dụng. 】
Lâm Tầm thử thử, cảm thấy rất tiện, liền ném vào bọc hành lý trên lưng.
【 Ngươi có thể sẽ sớm dùng đến. 】
Lâm Tầm:
“Nhỡ may ném vào rồi tìm không ra, chẳng phải là ta bị thiệt lớn à?”
Nghĩ đến trong bọc hành lý kia có vài món xiêm y rách nát, hệ thống chỉ biết câm nín.
Lâm Tầm cũng không ném hết đồ vào bọc, trên tay hắn còn cầm một cái áo choàng màu đen, buộc lại cổ áo, áo choàng rộng lớn khiến dáng người hắn trông vô cùng gầy yếu.
【Hệ thống: Ngươi đang làm gì thế? 】
Lâm Tầm: “Cải trang.”
Mặc áo bào đen lại không thấy rõ mặt, rất có vài phần dáng vẻ của thế ngoại cao nhân.
Tiếng bánh răng càng ngày càng gần, xa xa có thể trông thấy thú kéo xe không phải giống ngựa bình thường, mà là một loại sinh vật đầu ngựa, lưng có hai cánh.
Tuy rằng không biết sinh vật kì lạ này nhưng chỉ nhìn sơ qua khí thế cũng biết người ngồi bên trong không phú thì cũng quý.
【Hệ thống:
Tính danh: Tô Hưng Bang
Thân phận: Nhị hoàng tử của Già Lam quốc
Đánh giá phẩm cấp: Siêu cấp thiên tài. 】
Lâm Tầm: “Tướng mạo.”
【Hệ thống: nho nhã, tuấn lãng. 】
Lâm Tầm: “Thu.”
【Hệ thống: Tiêu chuẩn ngươi định không phải là trời sinh quyến rũ à? 】
Lâm Tầm vứt ra đáp án một đặc biệt có sức thuyết phục: “Hắn có tiền.”
Người Hoàng đô, nhất định là núi vàng di động.
Đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng, Lâm Tầm ngửa đầu nhìn trời, trong mắt có chút toát ra chút khả ố:
“Không biết lần này ta lừa gạt vài nhân vật thiên tài nhất tới tay, học viện Thiên Thánh sẽ tỏ thái độ thế nào…”
Hắn không tiến lên mà lui lại vài bước, dùng thánh khí không gian trở lại nơi khi trước đó vừa đến, không chút do dự nhảy vào ao lạnh.
Gần như trong nháy mắt Lâm Tầm chìm xuống ao, đồng thời yêu thú kéo xe phía trước dừng lại, móng trước dùng sức giậm giậm lên đất, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ như đang uy hϊếp.
Lâm Tầm có hệ thống trong người, chỉ cần hắn không chủ động lộ diện, không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, mấy yêu thú này rõ ràng không phải đang cảnh cáo hắn.
Kèm theo vài tiếng gầm rú, từng người trong chỗ tối lần lượt hiện thân, tổng cộng có tám người, yếu nhất cũng là kim đan trung kỳ.
“Không hổ là bạch vĩ câu, ẩn nấp kĩ vậy mà cũng có thể phát hiện ra dấu vết của bọn ta, chỉ là không biết chủ nhân của bạch vĩ câu này có thực lực bậc này hay không.”
“Chỉ có bọn chuột nhắt mới dấu đầu lộ đuôi, có hay không ngươi tự mình thử một lần sẽ khắc biết.” Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong xe ngựa.
“Tiểu quỷ này khẩu khí thật lớn.” Cách đó không xa Lâm Tầm trong ao lạnh nghe xong cười nhạt, “Thử một lần, thử như thế nào, ngồi lên tự mình động à?”
【Hệ thống: … 】
“Để ta tới lĩnh giáo một phen.” Một tên gầy gò nhỏ con nhất trong tám người nhảy ra, tiến thẳng đến xe ngựa, tay trái tay phải của hắn giao nhau làm quyết, tốc độ cực nhanh khiến người hoa cả mắt, trong hư ảnh, ấn ký đồ án âm dương đen trắng xuất hiện trên xe ngựa.
Nhưng ấn ký âm dương nhìn như quỷ dị kia duy trì trên xe ngựa được mấy giây liền bị một cỗ lực đạo bá đạo tách ra.
Sắc mặt tên nhỏ con gầy gò tối sầm lại: “Thử lại lần nữa.” Động tác trên hai tay của hắn rất nhanh, so với vừa rồi càng phức tạp hơn.
Một ấn ký âm dương lớn xuất hiện, lần này thậm chí còn không chạm được đến sườn xe ngựa.
“Đừng chơi những thủ đoạn thấp hèn này, cùng tiến lên đi.” Giọng nói trong xe ngựa có chút mất kiên nhẫn.
“Chậc chậc, cùng tiến lên.” Lâm Tầm trong ao lạnh nhướn mày, “Khẩu vị mặn thật.”
【Hệ thống: … 】
Liên tục thất bại hai lần, phong ấn hắn tự lấy làm tự hào lại bị gọi là thấp hèn, mặt tên nhỏ con sầm xuống:
“Tô Hưng Bang, ngươi đừng đắc ý quá sớm, song quyền khó địch tứ thủ, huống chi ngươi hiện tại còn có thương tích trong người, hôm nay nơi này sẽ là chỗ chôn thây của ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, tám người nhất tề vây quanh xe ngựa.
Thiếu niên ngồi trong xe mặc y bào đẹp đẽ quý giá, sắc mặt trắng bệch vì trọng thương, trong mắt hắn đều là lạnh lùng, rút ra bội kiếm bên hông, giọng nói càng thêm trầm thấp:
“Muốn mạng Tô Hưng Bang ta, các ngươi cũng xứng à?”
Cầm kiếm phi thân ra, hắn đứng trên nóc xe, sắc mặt mấy người xung quanh ngưng trọng, không vì hắn đang bị trọng thương mà thả lỏng cảnh giác, có thể thấy bọn họ kiêng kỵ người này.
Một đạo kiếm quang vạch ra, mũi kiếm lạnh lẽo xẹt qua, kiếm khí rất lạnh, nhưng cả thanh kiếm thật giống như ẩn chứa hỏa diễm sôi trào, khiến người thấy mà sợ hãi.
“Lên.” Kẻ cầm đầu nhãn thần lạnh lùng, ra lệnh.
Tô Hưng Bang cầm chuôi kiếm, tay hơi dùng sức, hắn bị thương không nhẹ, mạnh mẽ vận dụng linh lực, thương càng thêm nặng.
“Ta nói mấy người các ngươi toàn là người trưởng thành lại đi ăn hϊếp một tiểu hài tử, có phải rất quá đáng không.” Xa xa truyền đến một giọng nói mang theo tiếu ý giảo hoạt.
Tám người vốn muốn vây công run người một cái, đồng loạt nhìn về phía tiếng nói phát ra, ngay cả Tô Hưng Bang cũng nhíu mày, trừ tám người này, hắn cũng không cảm giác được sự tồn tại của người khác.
Chỉ thấy ở ao lạnh phía trước có một nam tử áo choàng che lấp toàn thân, tóc đen trong nước bị nước làm ướt trở nên đen bóng, mà hắn thì nửa tựa vào một tảng đá bóng loáng, tư thế lười nhác.
“Ngươi là ai, ở đây làm gì?” Kẻ cầm đầu quát khẽ.
Lúc này lại xuất hiện một bên thứ ba không rõ thân phận không phải là chuyện tốt.
“Những lời này là ta hỏi mới đúng, đang yên ổn ngâm mình ở đây, hết lần này tới lần khác lại có người không thức thời, muốn chém chém gϊếŧ gϊếŧ, ảnh hưởng tâm tình tắm rửa của ta.”
Chân mày kẻ cầm đầu chợt nhảy dựng, ngày đông ngâm mình trong ao sâu lạnh giá, kẻ ngốc mới tin.
“Bất luận các hạ là ai, cũng xin các hạ nhanh chóng rời đi.”
Trước tình hình không thăm dò được thực lực chân chính của Lâm Tầm, kẻ cầm đầu cũng không dám làm xằng làm bậy.
“Này, tiểu tử bên kia, nhìn cho kỹ đây.” Không để ý đến hắc y nhân, Lâm Tầm liếc mắt nhìn Tô Hưng Bang đang đứng trên nóc xe ngựa.
“Hệ thống.” Trong lòng hắn mặc niệm.
【Hệ thống: Một vạn linh thạch. 】
Khóe miệng Lâm Tầm khẽ giật một cái, may mà trước khi xuất môn đã đào không ít linh thạch trong phòng, “Cầm lấy, số còn thiếu tính sau.”
【Hệ thống: Ngọc Nữ kiếm pháp, một trong ba nghìn kiếm pháp, thích hợp tác chiến trong quy mô nhỏ, kiếm thức mềm nhẹ linh động, thanh nhã phiêu dật.】
Cùng với lời giới thiệu của hệ thống, ngón tay Lâm Tầm bỗng dưng xuất hiện một thanh kiếm, tay hắn mất khống chế tự hành động, từng chiêu từng thức, tư thái bồng bềnh như tiên, như ánh trăng sáng vằng vặc trên không trung, kiếm này khẽ múa, phiên nhược kinh hồng.
Kiếm ngừng, gợn nước nhộn nhạo, đá tảng vỡ vụn, tuyết trắng trên đỉnh núi xa xa tróc xuống, lộ ra nửa đỉnh núi xanh.
“Hết rồi?” Lần đầu tiên trong đáy mắt Lâm Tầm có chút kinh ngạc.
【Hệ thống: Kiếm pháp, không có gì phá giải không được. 】
Không đợi Lâm Tầm bối rối, hắc y nhân trước mặt khϊếp đảm, lúc đầu kiếm thức vừa lên, bọn hắn liền cảm nhận được một cỗ khí thế khủng bố.
“Người này ít nhất phải là Kiếm tôn.”
Trong lòng mấy người kinh sợ, lập tức có xúc động muốn chạy thoát thân.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị trốn chạy, người trong ao lạnh hướng về phía tảng đá múa kiếm một phen, sau đó… Không có sau đó!
Gió lạnh trên không trung thổi qua, hiện trường xấu hổ, ngỡ ngàng.
Là người trong cuộc, Lâm Tầm khôi phục bình tĩnh trước, khóe mắt nhếch lên liếc Tô Hưng Bang:
“Thấy rõ chưa?”
Tô Hưng Bang ngẩn ra, kiếm vừa rồi là đặc biệt múa cho hắn xem.
Hắn chần chừ rồi gật nhẹ đầu.
Lâm Tầm thu kiếm, đứng khoanh tay, trên tóc của hắn kết một tầng băng sương mỏng, ánh mắt sâu sắc mà xa xăm:
“Ngộ tính cao đấy.”
Vài tên hắc y nhân liếc nhau:
“Thủ lĩnh, chúng ta làm sao đây?” Tên gầy gò nhỏ con hỏi.
Kẻ cầm đầu cắn răng, do dự một lúc lâu: “Rút.”
Nghe nói có lão quái thích giả thành bộ dáng thiếu niên giao du đại lục, kiếm đạo chí tôn này chỉ sợ cũng là một vị trong đó, nhìn thấy Tô Hưng Bang nổi lòng yêu tài nên mới có một màn này.
Thật sự là xui xẻo, trong lòng kẻ cầm đầu thầm mắng một trận, bỏ qua lần này, lần sau muốn động tới Tô Hưng Bang sợ rằng sẽ khó càng thêm khó.
Hắn vừa nói dứt câu, một cục sắt tròn bay ra từ trong tay áo, khi rơi xuống đất phát ra một tiếng “Ầm”, một trận sương mù lan ra, khi sương khói tiêu tán, mấy tên hắc y nhân cũng đã biến mất.
Từng bước một, thong thả mà đi, nhịp bước nhẹ như không, y bào rơi xuống nước, như là một người qua đường xui xẻo vừa ngã xuống hồ, nhưng chính một người như vậy lại là Kiếm tôn.
Tô Hưng Bang căng thẳng siết chặt chuôi kiếm trong tay, Kiếm tôn, nhân vật trong truyền thuyết, vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, còn tiện tay cứu hắn một mạng, hay, đây chính là kỳ ngộ ngàn năm có một trong truyền thuyết?