Thiên Hạ Chi Sư

Chương 1: Niềm vui gặp gỡ (1)

Trời đông giá rét tuyết rơi, một bóng người mặc đồ xanh đứng bên ngoài cửa lớn sơn son bề thế. Tuyết ngày đông nhuộm trắng mái tóc đen của hắn, nhưng thiếu niên tựa như hoàn toàn không biết. Ngoài cửa bốn thủ vệ đứng gác, sống lưng thẳng tắp, một người trong đó trầm giọng nói:

“Người tới dừng bước!”

Khi hắn nói chuyện, khí thế dồi dào trong cơ thể tuôn ra, như thủy triều từng tầng ập tới.

“Tu sĩ kim đan.” Lâm Tầm âm thầm nói trong lòng: “Không hổ là Lâm thị, một gia tộc đệ nhất ở Tu Chân giới.”

Cỗ khí thế vừa vọt tới kia còn chưa lan đến gần một phần của Lâm Tầm thì đã quay ngược lại đánh trả, thủ vệ bị chấn động phải lui về sau một bước, trong ánh mắt nhìn Lâm Tầm nhiều thêm vài phần khϊếp sợ. Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện, người ra tay không phải là thiếu niên trước mắt mà là ở phía sau thiếu niên, không khí nổi lên gợn sóng quỷ dị, một lão giả từ đó đi ra.

“Mạc lão.” Giọng của thủ vệ có chút giật mình.

Lão giả vung vung tay, ý bảo không cần nhiều lời:

“Vị này là tiểu thiếu gia, sau này không được vô lễ.”

Nói xong, không để ý tới thủ vệ đang khϊếp sợ, bắt lấy cánh tay thiếu niên, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.

Lâm gia là một gia tộc lâu đời nhất ở Tu Chân giới, ít xuất hiện nên rất thần bí, không biết đã tồn tại từ bao nhiêu ngàn năm trước. Lâm gia rất ít khi tham gia tranh đấu, thậm chí đôi lúc còn an tĩnh đến mức khiến người ta quên mất sự tồn tại của nó. Nhưng chính một gia tộc như vậy bên trong lại vững chắc kinh khủng, ngay cả một vài tông phái tiếng tăm siêu cấp lừng lẫy cũng phải kiêng kị sự tồn tại của nó.

Chỗ Lâm Tầm đang đứng bây giờ chính là nhà chính của Lâm gia, trật tự nghiêm khắc, bầu không khí nghiêm túc vượt xa cả một vương quốc.

Trong phòng nghị sự của gia tộc tổng cộng có đến bốn vị trưởng lão, những trưởng lão quanh năm không lộ diện tùy tiện ra tay một cái đều là nhân vật hô phong hoán vũ, vậy mà hiện giờ đều xuất hiện, có thể thấy được sự việc lần này không hề tầm thường.

Mà bên kia, một mỹ phụ đang ngồi, ngồi bên cạnh mỹ phụ là một nam nhân trung niên anh tuấn, trầm tĩnh, hắn ngồi ở đó khí thế vững chãi như núi, mà bên cạnh bọn họ là một người thanh niên tuấn lãng.

Ở vị trí trung tâm của chủ tọa, một lão giả ngồi bên trên, mày râu trắng như tuyết, xương gò má rất cao, mơ hồ có thể thấy được tàn ảnh một mỹ nam tử lúc còn trẻ tuổi, trên người lão không có một chút dao động, như một ông già bình thường không có tu vi, nhưng nhìn kỹ hai mắt của lão, đồng tử sâu thăm thẳm như là bất cứ lúc nào đều có thể trông rõ hết thảy.

Không khí ngột ngạt, theo thời gian trôi đi, hai nắm tay của mỹ phụ nắm chặt đến càng lúc càng gấp, người thanh niên bên cạnh an ủi nàng:

“Năng lực của Mạc lão người còn chưa rõ sao, nếu đã có tin tức, nhất định sẽ mang tiểu đệ bình an trở về.”

Nói đến hai chữ ‘Tiểu đệ’, vẻ mặt người thanh niên có chút cổ quái, đối với đệ đệ trước nay chưa từng gặp mặt này hắn không thể nói rõ có bao nhiêu chờ mong, dù sao nghe tin truyền về thì tu vi của đối phương mới vẻn vẹn dừng lại ở trúc cơ kỳ, hắn thân là thiên tài tu luyện trăm năm mới gặp, tư chất phi phàm, 13 tuổi nhập thể, 14 tuổi trúc cơ, trong lòng khó tránh khỏi có chút xem thường.

Một loạt tiếng bước chân từ xa tiến lại, phá vỡ không khí trầm mặc, một già một trẻ đi tới. Phát ra tiếng bước chân tất nhiên là thiếu niên, hắn có một đôi mắt hoa đào, lúc nhìn người như chan chứa tình sâu, đôi môi mỏng tự mang ý cười, rất là thanh tú.

Mỹ phụ trông thấy thiếu niên, kích động đứng lên, hai mắt rưng rưng, mà nam nhân vốn trầm lặng bình tĩnh, bả vai cũng có chút rung động nhỏ bé không thể nhận ra.

Cảnh mẫu tử gặp lại vô cùng cảm động lòng người, Lâm Tầm hơi hơi khom người, xem như hành lễ.

Mỹ phụ vội vàng đỡ lấy cánh tay của hắn, nức nở nói:

“Hài nhi đáng thương của ta, mấy năm nay con chịu khổ rồi.”

Lâm Tầm dừng một chút:

“Nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người.”

Phối với tu vi mới đến trúc cơ của hắn, những lời này khiến không khí trong phòng nghị sự quỷ dị trầm mặc một giây.

Lão giả ngồi trên vị trí chủ tọa ho khan một tiếng xem như phá vỡ cục diện bế tắc.

Mỹ phụ dắt hắn, đi lên trước mấy bước:

“Đây là gia gia của con.”

Lâm Tầm tiến lên một bước nói:

“Con chào gia gia.”

Lão nhân gật đầu, nhẹ tới mức không nhận ra.

Mạc lão đứng phía sau Lâm Tầm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng tộc trưởng sẽ khinh thường tu vi của Lâm Tầm, thậm chí chướng mắt với đứa cháu Lâm Tầm này, không ngờ lại không có ý kiến đặc biệt gì.

Tuy nói lúc đầu lão cũng nhìn Lâm Tầm không lọt mắt, nhưng dọc đường, đối với hài tử nhu thuận này Mạc lão vẫn có mấy phần yêu mến.

“Đây là Lâm Hỏa trưởng lão.” Mỹ phụ tiếp tục giới thiệu.

Lâm Tầm: “Con chào Lâm Hỏa trưởng lão.”

Trưởng lão một thân trường bào lửa đỏ khẽ vuốt cằm.

“Đây là Lâm Viêm trưởng lão.”

“Con chào Lâm Viêm trưởng lão.” Thấy còn vài người chưa chào, trước khi mỹ phụ giới thiệu tới người tiếp theo, Lâm Tầm xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, chắp tay làm lễ: “Con chào tất cả mọi người.”

Mỹ phụ: …

Mọi người: …

Ngay lúc bầu không khí làm vào xấu hổ lúng túng, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu: 【Hệ thống “Thiên hạ chi sư” đã vận hành, mời kí chủ nhanh chóng xác nhận.】

Lâm Tầm không để ý đến giọng nói trong đầu, không hiểu tại sao lại bỏ mạng rồi xuyên qua, còn có cái thứ tự xưng là hệ thống ở trong đầu, hắn tạm thời không có thời gian làm cái việc nó bảo, đơn giản tập trung tinh lực lên cái thân phận hiện tại đã.

Về nguyên nhân Lâm Tầm lưu lạc bên ngoài, ánh mắt mỹ phụ phức tạp, chỉ đơn giản nói vài câu. Năm đó khi Lâm Tầm vừa mới sinh ra, liền gặp phải một thế lực truy sát. Hai vợ chồng họ bị trọng thương, bất đắc dĩ gửi Lâm Tầm ở một chùa miếu bỏ hoang, chờ gia tộc đến cứu viện, thoát khỏi vây gϊếŧ, lúc trở về Lâm Tầm cũng đã biến mất không thấy.

Tuy rằng Lâm Tầm không biết tu vi của mỹ phụ, nhưng cứ nhìn sơ qua phụ thân trên danh nghĩa của hắn, nghe Mạc lão nói, ở trong tộc là một cao thủ gần với tộc trưởng và đại trưởng lão, cũng chính là nhân vật được xếp vào hạng ba. Để xứng đôi với một người đàn ông như vậy, tu vi của mỹ phụ này tất nhiên cũng không tầm thường, thế lực có thể đuổi gϊếŧ hai người họ, chắc hẳn cũng cực kỳ khủng bố.

“Xem ta kìa, nói nhiều như vậy, một đường xe pháo mệt nhọc, con chắc cũng mệt mỏi rồi.” Mỹ phụ lau dòng lệ nơi khóe mắt, ôn nhu cười nói: “Con không nghỉ ngơi cho khỏe, vi nương làm sao yên tâm được.”

“Người cứ an tâm. ” Lâm Tầm, “Con sẽ đi ngay bây giờ.”



Sau khi Lâm Tầm rời khỏi phòng nghị sự, mỹ phụ tựa lên người nam tử trung niên, hốc mắt có chút hồng.

“Chàng nói xem, trong lòng đứa nhỏ này có còn trách chúng ta hay không?”

Nam tử trung niên: “Là ta tin lầm người.”

Chuyện cũ năm đó bị huynh đệ tốt phản bội rõ mồn một trước mắt, hắn trấn an thê tử: “Qua một khoảng thời gian nữa, thằng bé sẽ hiểu ra thôi.”

Dọc đường đi, Lâm Tầm có thể cảm giác được rất nhiều người đang chú ý hắn, trong mắt có kinh ngạc, có thăm dò, nhưng khi thấy hắn chỉ có tu vi trúc cơ, đều không hẹn mà cùng nhíu mày, may là dò cố kỵ thân phận của hắn nên không ai biểu lộ ra ngoài.

Một tiểu viện độc lập u tĩnh, sung túc linh khí thiên địa, là chỗ phong thủy bảo địa khó có được. Lâm Tầm có thể nhìn ra chỗ này mới được tu bổ không lâu. Từng cọng cây ngọn cỏ trong viện này đều được tỉ mỉ chọn lựa, có thể chống đỡ qua trời đông giá rét.

“Ở Lâm gia, vợ chồng Lâm thị quả thực là hết lòng hết dạ.” Ngón trỏ của Lâm Tầm quấn lấy một cành khô nhỏ, “Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.”

【Hệ thống: Có người đến. 】

Ánh mắt Lâm Tầm tối sầm lại, buông tay ra, cành cây cọ qua mu bàn tay trắng nõn của hắn, lưu lại một vệt đỏ mờ mờ. Lâm Tầm như không có chuyện gì đi đến một bên, ngoài ý liệu, người tới không phải mỹ phụ khóc lóc nỉ non vừa nãy, mà là phụ thân của cái thân thể này, cường giả đứng thứ ba của Lâm thị, Lâm Hoằng Quang.

Lâm Hoằng Quang nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng nam nhân cường đại trầm tĩnh này có chút chua xót:

“Lần trước nhìn thấy con, con vẫn còn rất bé.”

Hài tử vừa mới sinh ra chưa được bao lâu rất thích khóc, đôi mắt giống hệt thê tử của mình, càng lớn càng giống như đúc.

Lâm Tầm nhẹ nhàng nhấp môi dưới, thời điểm này không thích hợp để hắn nói chuyện.

Lâm Hoằng Quang bình phục lại rất nhanh, hắn lấy ra từ trong ngực một phong thư đưa cho Lâm Tầm.

Lâm Tầm nhận lấy mở ra, là một phong thư giới thiệu, có thể bảo đảm cho hắn tới học viện Thiên Thánh.

Học viện Thiên Thánh là học viện cường đại nhất trên đại lục này, có thể sánh ngang cùng nó chỉ có Hoàng Đô Tây viện, mỗi một đệ tử đi ra từ học viện Thiên Thánh, đều là cành ô-liu được các thế lực lớn tung ra, tu vi của viện trưởng trong truyền thuyết của học viện Thiên Thánh hiện tại đã đạt tới bán thần.

Đương nhiên, học viện Thiên Thánh chiêu sinh cực kỳ nghiêm khắc, chỉ lấy thiên tài, hơn nữa phải là thiên tài trong thiên tài, không nhận người trên 20 tuổi, còn lại, ấn theo trình tự tuổi tác, từ trúc cơ đến kim đan có phạm vi phân chia cấp bậc nghiêm khắc, hàng năm có ngàn vạn người từ xa ngàn dặm nhắm tới Học viện Thiên Thánh tham gia tuyển chọn, nhưng cuối cùng số lưu lại chỉ có ít ỏi mấy trăm người.

Tuy nhiên lại có ngoại lệ, ngũ đại gia tộc hàng năm mỗi bên đều có một danh ngạch, có thể giới thiệu một người vào viện vô điều kiện, chính là phong thư đề cử này. Lâm Tầm không cần đoán cũng biết, vốn là định dùng cho ca ca Lâm Thiên Dật của hắn, nhưng cuối cùng Lâm Hoằng Quang lại để cho hắn.

“Bản thân Thiên Dật vẫn có thực lực, thông qua khảo thí cũng không khó khăn.” Lâm Hoằng Quang đơn giản giải thích vài câu, “Còn nửa tháng là đến kỳ khảo thí nhập học của Học viện Thiên Thánh, con có thư đề cử, không cần tham gia, có thể đến trễ một chút, vài ngày nữa đi cũng không muộn.”

Lâm Tầm gật đầu:

“Con hiểu rồi.”

Sau khi Lâm Hoằng Quang đi rồi, Lâm Tầm quét mắt tới thư đề cử trong tay, ném vào túi đựng đồ.

【Hệ thống: Mời kí chủ nhanh chóng tiến hành xác nhận, nếu không sẽ bị triệt để xóa bỏ. 】

Lâm Tầm sờ sờ vệt đỏ chưa mất trên tay:

“Có lợi ích gì không?”

【Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ chỉ định, trở lại vị diện của bản thân kí chủ, đến lúc đó bản hệ thống sẽ kiệt lực trợ giúp kí chủ hoàn thành tâm nguyện chưa xong. 】

Ánh mắt của Lâm Tầm hơi lấp lóe, một lúc sau, khẽ cười một tiếng:

“Mua bán có lời… Nói nghe chút xem, ngươi muốn cho ta làm gì?”

【Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ “Thiên hạ chi sư”. Làm thầy truyền đạo hoặc chỉ cần giải thích nghi hoặc, kí chủ cần trong thời gian quy định dạy dỗ nhân vật tiềm lực tương lai có thể trở thành các đại vị diện đạt đến cấp độ đại năng, chỉ dẫn bọn họ tiến lên, quật khởi. 】

“Cái gì gọi là cấp độ đại năng?”

【Hệ thống: Lấy thế giới này mà nói, thành tựu thấp nhất trong tương lai không thể thấp hơn Thần cấp. 】

Lâm Tầm: “Hiện tại thế giới này có bao nhiêu người đã thành thần?”

【Hệ thống: Không nhiều lắm, một ngụy thần, sáu bán thần. 】

Lâm Tầm: “Thế giới này có bao nhiêu người?”

【 hệ thống: Hàng tỉ sinh linh. 】

Lâm Tầm: …

【Hệ thống: Kí chủ không cần lo lắng, ta có ba nghìn kiếm pháp, một vạn kiếm quyết, kí chủ xây tông lập phái, sáng lập kiếm tông, chiêu hiền tài trong thiên hạ. 】

Lâm Tầm: “Thiên phú kiếm đạo của ta như thế nào?”

【Hệ thống: Không có đao đạo tốt. 】

Lâm Tầm: “Trên đao dạo, thành tựu lớn nhất ta có thể đạt tới là cấp bậc gì?”

【Hệ thống: Đầu bếp. 】

Bất quá rất nhanh, hệ thống bổ sung: 【 Kí chủ đừng lo, kí chủ cứ mua kiếm kỹ hệ thống cung cấp, ngụy trang thành đại sư kiếm đạo, một lần chỉ mất một vạn linh thạch thôi. 】

Không để ý cái giá trên trời một vạn linh thạch, Lâm Tầm nhếch môi cười nói:

“Nếu không có thiên phú với kiếm đạo, không bằng chọn cái ưu trội mà phát triển, ta sẽ thành lập môn phái, nhưng không phải là kiếm tông.”

【Hệ thống: Chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, kí chủ có thể tự do tuyển trạch. 】

Lâm Tầm gật đầu:

“Cái này được.”

【Hệ thống: Xin hỏi kí chủ chuẩn bị thành lập tông phái gì, hệ thống bằng lòng cung cấp tư liệu liên quan, kí chủ chỉ cần bỏ vốn mua. 】

Lâm Tầm: “Hợp Hoan tông.”

【Hệ thống: … 】