Chít chít, chít chít… Viên thịt màu hồng vừa kêu vừa rung nhẹ, xoay tròn lắc lư trong bình thủy tinh, cơ thể căng cứng của nó thoải mái trải ra thành một chiếc bánh mềm mại.
Hành động phản sát của nó đã đình chỉ, đây là khoảnh khắc thú vị nhất.
Giống như nhện mặt quỷ, nọc độc của bọ cạp không phải là vô hạn. Mấy phút sau, cái bình sữa đen to này cũng bị uống cạn, viên thịt màu hồng rêи ɾỉ tiếc nuối, sau đó lại phun ra thêm tơ nhện màu hồng, quấn chặt bọ cạp thành quả bóng.
Tơ do nhện mặt quỷ tạo ra là một sản phẩm phái sinh được sử dụng để đi săn mồi và hoàn toàn là một công cụ. Nhưng tơ nhện do viên thịt màu hồng sinh ra lại là một phần cơ thể của nó, từng sợi tơ đều còn sống và đang vặn vẹo không ngừng.
Trong khi quấn lấy con mồi, những sợi tơ mỏng này cũng đang ăn. Chúng tiết ra enzym tiêu hóa và chất độc, nhanh chóng hòa tan con mồi và tham lam hút vào. Các sợi tơ cũng sẽ tranh giành thức ăn với nhau, quấn vào nhau thành một mớ hỗn độn, xoắn lại thành những vòng xoắn không thể tháo rời.
Không thể cởi trói, chúng phải ăn thịt lẫn nhau, cuối cùng biến thành một quả cầu phủ đầy dung dịch dinh dưỡng. Viên thịt màu hồng nhanh chóng dính lấy quả bóng và hòa làm một với nó.
Cảm giác no khiến nó run rẩy thoải mái, thân thể mềm mại trải ra thành một chiếc bánh kếp, ở giữa có một quả bóng phồng lên giống như một quả trứng luộc.
Vài giây sau, theo bản năng, nó mọc ra hai càng lớn, cái mông kéo dài thành một cây kim độc, nhỏ giọt nọc độc sền sệt. Năng lượng thu được sau khi ăn thịt con mồi lúc này đã bị tiêu hao sạch.
Viên thịt màu hồng tức giận chửi bậy ầm ầm, thịt mềm run run. Tạm thời nó vẫn chưa thể khống chế loại biến đổi này.
Cô gái giơ bình thủy tinh lên trước mặt, cẩn thận quan sát.
Qua một lớp thủy tinh, quái vật nhỏ thực ra đang nhìn cô ta, vẻ tức giận và hoang dã trong đôi mắt to của nó đã không còn nữa mà thay vào đó là một chút thân mật. Dường như nó đã hiểu lầm điều gì đó.
“Chẳng lẽ mày tưởng rằng tao đang nuôi mày hả?” Khóe miệng cô gái hơi cong lên, mỉm cười lạnh lùng.
Nhưng cô ta vẫn nhét một con rắn nhỏ vừa mới bắt được vào trong bình.
Bọ cạp hồng lập tức dùng kìm kẹp thân thể mảnh khảnh của con rắn nhỏ, cắm kim độc vào. Con rắn nhỏ lắc cái đầu hình tam giác, cắn thật mạnh vào lưng con bọ cạp hồng, răng nanh nhanh chóng tiêm nọc độc vào người đối phương.
Chà! Con mồi này cũng là một cái bình sữa!
Bọ cạp hồng kêu lên vui vẻ và nằm im, mặc cho con rắn nhỏ tấn công mình. Vài phút sau, sau khi đã ăn uống đủ no, cảm thấy thư thái và vui vẻ, nó nhổ tơ nhện quấn quanh con rắn, hòa tan và hấp thụ.
Cho dù đang trong hình dạng bọ cạp thì nó vẫn có thể sử dụng kỹ năng của con nhện.
Trước khi nó kịp trải nghiệm niềm vui của một bữa ăn no, cơ thể của nó dần dài ra và biến thành một con rắn nhỏ màu hồng. Cái đầu tam giác và những chiếc răng nanh sắc nhọn cho thấy sự nguy hiểm của nó.
Cô gái đặt chiếc bình thủy tinh xuống, chậm rãi thở hắt ra. Mấy lần thí nghiệm đã xác nhận suy đoán của cô ra, đây căn bản không phải là côn trùng mà là một con quái vật. Phương hướng tiến hóa của nó rất đơn giản và thô thiển, nhưng lại không có giới hạn.
“Bây giờ mày ăn bọ cạp, rắn độc, còn sau này thì sao? Sau này mày có thể ăn luôn người hay không?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào con rắn nhỏ bên trong bình, giọng điệu lạnh lùng: “Sau khi ăn người, mày có thể biến thành người hay không?”
“Sau khi biến thành người, có khi nào mày sẽ ẩn náu giữa chúng tao, chảy nước miếng thèm thuồng bọn tao?”
“Mày sẽ tiếp cận chúng tao, dẫn chúng tao tới chỗ tối và cắn đứt cổ họng của chúng tao."
"Mày sẽ cắm răng độc vào da của chúng tao rồi hút khô máu trong người chúng tao.”
“Sau đó mày ăn sạch thịt của chúng tao và tùy tiện ném xương cốt ở nơi bẩn thỉu, âm u và hẻo lánh nào đó.”