Có đánh chết cô gái cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ chấn động vì một con côn trùng nho nhỏ.
Nhưng điều càng kỳ lạ hơn đã xảy ra. Con côn trùng màu hồng đột nhiên mọc ra tám chân, con mắt to duy nhất của nó cũng tách ra thành tám cái, sắp xếp một cách có trật tự ở hai bên đầu. Sắc tố trên lưng nó ngưng tụ, tạo thành hình đầu lâu màu đỏ sẫm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó từ một loài vô danh biến thành một con nhện mặt quỷ. Ngoại trừ việc không có lông tơ và thân hình trong suốt, nó gần như không khác gì so với một con nhện thật!
“Hóa ra năng lực lớn nhất của mày không phải phục sinh mà là ăn thứ gì biến thành thứ đó. Ăn là cách thức tiến hóa của mày!” Cô gái tự lẩm bẩm, trong đôi đồng tử đen nhánh tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Năng lực này nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nghĩ sâu hơn sẽ khiến người ta sợ hãi.
Con quái vật này sẽ trông như thế nào khi nó ăn ngày càng nhiều các sinh vật khác, và một ngày nào đó phát triển thành kẻ chuyên ăn thịt người làm nhiệm vụ? Những thảm họa gì xảy ra khi vực sâu lan tràn đến thành phố thì con quái vật này cũng có thể làm được điều tương tự.
Những nơi nó đi qua, không sinh vật sống nào có thể sống sót. Tất cả sinh linh trên thế giới này đều là thức ăn của nó. Sự tồn tại của nó có thể so sánh với vực sâu!
Cô gái cầm bình thủy tinh lên, lẳng lặng nhìn con nhện màu hồng đang nằm bên trong, ánh mắt lóe lên ý gϊếŧ chóc.
Nhân lúc con quái vật này còn nhỏ yếu, gϊếŧ chết nó là lựa chọn tốt nhất.
Cô gái hơi híp mắt suy nghĩ và lập tức ra quyết định. Nhưng trước đó cô ta phải nghiệm chứng suy đoán của mình một chút. Thế là cô ta lật một tảng đá lên, tìm ra một con bọ cạp to lớn toàn thân đen nhánh trong đống đất bùn tanh hôi.
“Thật sự có loại năng lực quỷ dị như ăn thứ gì biến thành thứ ấy hay sao?”
Một tay cô gái túm lấy con bọ cạp độc, tay kia mở bình thủy tinh ra, giọng nói lạnh lẽo: “Ăn đi, để cho tao nhìn xem.”
Viên thịt màu hồng chốc thì lắc lư bốn chân bên trái, lát lại lắc lư bốn chân bên phải, tám con mắt chạy lung tung trên cái đầu tròn, giống như giọt nước hòa vào nhau, gộp lại thành một con mắt rồi bỗng nhiên lại tách thành hai, thành bốn con mắt.
Nó giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nhận một món quà, chơi đùa với cơ thể mình theo những cách mới lạ và phát ra những tiếng kêu khẽ phấn khích.
Nhưng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi đối với nó. Mấy phút sau, trong mỗi tế bào càng ngứa ngáy hơn trước. Năng lượng dùng để biến đổi cơ thể đã vượt xa tải trọng của nó.
Viên thịt màu hồng đột nhiên khựng lại, sau đó phát ra một tiếng kêu bén nhọn. Tám cái chân dài mảnh nhanh chóng thoái hóa, tám con mắt nhỏ hợp thành một con mắt to, còn rỉ ra một chút nước mắt. Nó lại biến trở về hình dáng ban đầu, đau đớn run rẩy.
Đúng lúc này, một vật màu đen to lớn đột nhiên rơi xuống. Lớp vỏ cứng đập vào thành bình thủy tinh phát ra tiếng leng keng, mùi côn trùng độc lạ lẫm lan tràn trong không gian chật hẹp này, nồng độ vượt quá tiêu chuẩn.
Viên thịt màu hồng lập tức ngừng run rẩy, con mắt rưng rưng lệ nhanh chóng khóa chặt con mồi. Cùng lúc đó, chính nó cũng bị khóa chặt.
Một chiếc kìm kẹp lấy viên thịt màu hồng, kéo nó một cách thô bạo, sau đó một đôi răng nhọn cắm mạnh vào cơ thể nó.
Cùng lúc đó, viên thịt màu hồng cũng phản kích. Nó phun ra một đống tơ nhện màu hồng phấn cuốn lấy đầu con mồi, siết chặt cơ thể và chặn phần miệng của nó, chuẩn bị tiêm nọc độc.
Tuy nhiên, chưa đầy một giây trước khi ra đòn sát thủ, lớp da mềm mại trên người viên thịt màu hồng bỗng run lên. Nó đứng im bất động, một mũi kim độc từ phía sau đâm vào cái mông tròn trịa của nó, tiêm một dòng nọc độc vào như suối chảy.
Dễ chịu thật… Cơn ngứa trong từng tế bào đều được xoa dịu, cảm giác khoan khoái dâng lên.