Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!

Chương 22

Bịch bịch bịch… Tiếng va đập càng ngày càng mạnh đã hấp dẫn sự chú ý của cô ta.

“Có mỗi việc ăn thôi mà mày làm ầm lên thế? Mày điên rồi hả?” Cô gái dường như rất thích nói chuyện một mình. Cô ta ghé mắt nhìn chiếc bình thủy tinh với vẻ hơi ghét bỏ.

Con nhện mặt quỷ trong bình đã từ nôn nóng chuyển thành điên cuồng, dùng tốc độ cực nhanh mà mắt thường khó có thể phân biệt vung vẩy quả cầu tơ nhện đang ngậm trong miệng. Chó hoang cắn con mồi cũng sẽ như vậy. Bọn chúng điên cuồng lắc lư đầu, muốn xé rách thịt từ trên người con mồi xuống.

Nhưng lúc này rõ ràng nhện mặt quỷ không phải vì xé rách thịt mà giống muốn thoát khỏi một củ khoai lang nóng bỏng tay hơn.

Hàng lông mày của cô gái chau lại, khuôn mặt có vẻ hơi hồ nghi.

“Mày muốn hất quả cầu này ra hả? Nhưng tại sao lại thế? Nó không phải lương thực dự trữ của mày hay sao?” Lời thì thầm này không thể ngăn được nhện mặt quỷ phát điên.

Những tiếng va chạm nặng nề nối tiếp nhau với tần suất cực nhanh, cảm giác nó sẽ không chết không ngừng. Bản thân con nhện mặt quỷ bị va chạm cũng choáng váng đến mức thỉnh thoảng ngã xuống đáy lọ và không thể nhổm lên trong một thời gian dài.

Viên thịt màu hồng đau đến mức run lập cập, nhưng chỉ cần không chết thì nó sẽ nhịn đau liều mạng ăn vào. Nó tuyệt đối không thể buông tha thức ăn dâng lên miệng.

Chít chít, chít chít… Nó giục nhện mặt quỷ tiết thêm nọc độc cho mình. Nhưng nhện mặt quỷ không phải cái động không đáy, không có khả năng tiết nọc độc liên tục. Chỉ trong vòng vài phút, túi độc của nó đã cạn sạch, cơ thể nhanh chóng trở nên suy yếu, tính tình lại càng ngày càng nóng nảy.

Phải lập tức thoát khỏi con mồi kỳ quái này là ý nghĩ duy nhất của nhện mặt quỷ lúc này.

Nhưng nó đã thất bại. Nó không thể cắn chết con mồi, trái lại còn tiêu hao sạch thể lực của mình, cuối cùng chỉ có thể nằm ngửa dưới đáy bình, tám cái chân cố gắng đẩy quả cầu tơ nhện ra xa.

Viên thịt màu hồng cảm giác được lực đẩy bèn lập tức kẹp chặt thịt mềm trên người, giữ chắc lấy răng độc. Không có đứa bé nào chưa ăn no đã vứt bỏ bình sữa của mình, nó cũng giống vậy.

Con mồi biến thành thợ săn, vị trí đảo ngược khiến nhện mặt quỷ trở tay không kịp. Chút sức lực cuối cùng đã tiêu hao hết, nó nằm im tại chỗ không nhúc nhích, dường như đã chết, trên bụng ôm một quả cầu không đẩy ra được.

Cô gái vô cùng kinh ngạc, thấp giọng nói: “Này, mày chết rồi à? Sao lại không động đậy nữa?”

Bỗng nhiên nhện mặt quỷ bắt đầu co giật, tám cái chân lông lá run rẩy giống như bị điện giật. Mấy chục giây sau, nó im bặt trở lại, trong bình hoàn toàn tĩnh lặng.

Cô gái muộn màng nhận ra có gì đó khác thường. Cô ta giơ bình thủy tinh lên trước mặt, cẩn thận quan sát.

Đúng lúc này, quả cầu tơ nhện màu trắng kia khẽ run rẩy, dường như có thứ gì đó bên trong muốn thoát ra.

Cô gái ngạc nhiên, nhíu mày lại. Cô ta còn tưởng rằng con côn trùng màu hồng kia đã bị nọc độc của nhện mặt quỷ hòa tan rồi, không ngờ nó lại rất kiên trì, chịu đựng mười mấy phút mà còn chưa chết.

Nó làm cách nào vậy? Nó có thể miễn dịch với chất kịch độc ư? Mình có thể lợi dụng năng lực này không? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu, ánh mắt cô gái tràn ngập vẻ tò mò, muốn nghiên cứu.

Độ rung của quả cầu tơ nhện ngày càng tăng, như thể có thứ gì đó đang chuẩn bị thoát ra.

“Thứ vô dụng. Tơ của nhện mặt quỷ dính trên người sẽ không gỡ xuống được, trừ khi mày lột một lớp da. Tao từng thấy một người làm nhiệm vụ bị tơ nhện quấn lấy đầu nên sống sờ sờ bị ngạt thở đến chết rồi. Mười người làm nhiệm vụ ở bên cạnh cũng không thể cứu được anh ta.” Cô gái tự lẩm bẩm, trong mắt toát lên vẻ thương hại.

Quả cầu tơ trắng ngừng rung động, dường như con côn trùng nhỏ bị nhốt bên trong đã nghe được câu nói khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng ấy.