Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!

Chương 21

“Không ổn rồi, nó đã ra tuyệt chiêu.” Khuôn mặt của cô gái có vẻ căng thẳng.

Mặc dù con côn trùng màu hồng thông minh nhưng nó không thể tấn công. Trốn tránh chỉ có thể giúp nó kéo dài thời gian, không thể bảo đảm tính mạng.

“Quả nhiên khi đối mặt với kẻ thù mạnh thì trốn tránh là phương thức chống cự vô dụng nhất.” Cô gái nhìn con côn trùng màu hồng bị tơ nhện bao phủ thành một quả bóng tròn, tiếc rẻ thở dài.

Nhện mặt quỷ nhanh chóng leo lêи đỉиɦ bình, cái đuôi liên tục phun ra tơ nhện, càng quấn càng dày. Viên thịt màu hồng bên trong tơ nhện mạnh mẽ nhảy lên và giãy giụa kịch liệt, nhưng chỉ phí công.

Hàm răng độc sắc bén đâm xuống, nọc độc được tiêm vào.

Con mồi đang không ngừng giãy giụa chậm rãi trở nên yên lặng lạ thường, không còn nhúc nhích. Dường như nó đã từ bỏ hy vọng sống sót. Chẳng bao lâu sau, nó sẽ bị chất độc hòa tan thành một đống chất lỏng giàu dinh dưỡng.

Cái kết này dường như đã được định sẵn từ lâu trước sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên.

Cô gái thu lại nụ cười, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng u ám không rõ ràng.

“Mày cứ chết đi như vậy à? Đúng là chán ngắt.” Cô ta dùng giọng điệu hờ hững để phê phán một sinh mệnh đã mất đi, sau đó cụt hứng rời mắt.

Chuyện tốt thế này lại xảy ra cơ à?

Viên thịt màu hồng bị quấn bên trong tơ nhện cảm thấy rung động. Một giây trước, nó đã tưởng rằng mình chết chắc rồi, giây tiếp theo, nọc độc bị tiêm vào trong cơ thể nó. Độc tính của loại nọc độc này vượt xa của những con côn trùng trước đây nó từng nếm thử.

Sao lại thơm ngon đến thế cơ chứ!

Viên thịt màu hồng đột nhiên trở nên an tĩnh hẳn. Nó không giãy giụa nữa, cũng chẳng nhảy nhót thử bỏ trốn, cơn ngứa ngáy cắm rễ sâu trong linh hồn nó đã được dẹp yên.

Thức ăn chủ động dâng đến miệng, sao nó có thể buông tha được? Xuất phát từ bản năng, viên thịt màu hồng lập tức cuộn mình, thịt mềm non nớt bỗng trở nên cứng rắn hơn đá, kẹp chặt răng độc lại.

Ăn ngon, muốn ăn nữa! Viên thịt màu hồng kêu to trong sung sướиɠ.

Cảm giác răng độc của mình đang bị giữ chặt, con nhện mặt quỷ lập tức tăng thêm liều lượng nọc độc.

Thêm chút đi, thêm một chút nữa! Viên thịt màu hồng càng thêm vui vẻ. Nó giống một đứa bé gào khóc đòi ăn, ôm bình sữa nhện mặt quỷ tham lam mυ'ŧ vào.

Túi độc nhanh chóng bị hút khô, nhện mặt quỷ bắt đầu nôn nóng khó nhịn nổi.

Bịch bịch bịch… Cô gái đang dùng một cành cây gảy đống lửa, nghe được tiếng va đập rất nhỏ này thì không khỏi nhìn về phía chiếc bình thủy tinh ở bên cạnh.

“Sư phụ, nó làm sao vậy?”

Con nhện mặt quỷ đang gắng sức lắc đầu, bắn tơ nhện lên thành bình thủy tinh từng chút một, tám chiếc chân lông lá nhanh chóng di chuyển, bò qua bò lại, có vẻ vô cùng nóng nảy.

“Chẳng lẽ nó ăn được đồ ngon nên hưng phấn?” Ông già suy đoán.

“Viên thạch kia ăn ngon như vậy cơ à?” Cô gái liếʍ đôi môi khô ráo của mình.

“Sao vậy, con cũng muốn nếm thử à? Được rồi, chờ lát nữa sư phụ sẽ bắt một bình côn trùng cho con ăn.” Ông già trêu đùa đồ đệ nhỏ của mình.

Cô gái vội vàng khoát tay, cười nói không cần thứ đấy, cảm ơn sư phụ.

“Con ngồi yên ở đây đợi ta, ta đi dạo xung quanh một vòng để xem thử con đường nào ổn nhất. Nếu con không chịu đựng nổi thì ta sẽ lập tức đưa con về nội thành.” Ông già vỗ đầu của đồ đệ nhỏ, an ủi: “Một ngày là thầy cả đời là cha, con cũng không khác gì con gái ruột của ta cả. Đừng sợ, sư phụ sẽ không để cho con xảy ra chuyện gì.”

Hốc mắt cô gái ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn sư phụ. Nếu không có sư phụ thì con đã chết từ lâu rồi.”

“Nói cái gì mà chết hay không, con còn phải chăm sóc ta lúc về già nữa đấy.” Ông già khẽ than thở rồi rảo bước rời đi.

Cô gái nhìn theo bóng lưng tiên phong đạo cốt của ông ta, trong mắt ánh lên vẻ u ám, không biết đang nghĩ điều gì.