Khổ Qua Truyện: Kiếp Sau Không Sinh Vào Nhà Huyền Môn

Chương 9: Phàm nhãn

Khi Khổ Qua từ trong phòng khám mắt ra, cả hai người bác, chú Tư đều nóng lòng hỏi về tình hình:

- Mắt thằng nhỏ sao rồi Thanh huynh

- Phải thật bình tĩnh, hai em theo anh

- Dạ, dạ

Ba người theo đó vào bên trong 1 căn phòng, Văn Thanh – vị thần y trong giới huyền môn, ôn tồn nói thật chậm:

- Loại thuốc mà Khổ Qua bị trúng là rượu thuốc võ, chắc mấy anh em cũng chẳng xa lạ gì nữa nhỉ. Anh dùng hết sức, cứu được đôi mắt nó không bị mù lòa. Nhưng có chuyện này …

- Dạ, anh thanh cứ nói ạ

- Ừm, thật ra. rượu thuốc đó còn có thêm bột chu sa và hùng hoàng. Ta e rằng cả đời này, Khổ Qua cũng khó khai nhãn thành công

- Cái gì,?...........

Nghe xong,hai người đờ đẫn nguội lạnh không dám tin vào thực tại. Bây giờ, đối với người tu hành thì chuyện không khai được nhãn lực, thì khác nào trở thành người mù, thậm chí còn tệ hơn như thế nữa, dù nó không khai nhãn, mà cho học đạo pháp, rồi khi ra hành đạo tế pháp thì đối mặt với thế lực tâm linh xảo quyệt thì sẽ như thế nào, lên chiến trường mà không thấy gì đã xác định 1 vé tử vong. Thanh sư huynh đứng dậy vỗ vai hai người:

- Không khai được nhãn thì mình dạy nó bốc thuốc, chữa bệnh, dạy nó thuật xem bói, tinh toán thiên tượng tinh tú. Không ra được chiến trường thì để nó trở thành 1 hậu phương vững chắc.

- Dạ, em biết rồi

- Ừm, ta đi trước còn có việc cần xử lý.

- Dạ, huynh đi cẩn thận

Bác và chú Tư nhìn ra ngoài với ánh mắt đầy thất vọng, buồn bã:

- Chẳng lẽ chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao. Đáng hận mà

Khổ Qua được cứu chữa, mắt đã khỏi đau nhức mà vẫn phải đeo 1 chiếc gương để tránh bụi bẩn, gió độc thổi vào mắt gây đau đớn. Khổ Qua được đưa về phòng nghỉ ngơi, 5 người anh em ùa vào quan tâm hỏi han cậu. Bác Hai nhìn thấy tất cả mà đau lòng cực độ, bác quay ra:

- Tư tài, mày tìm hiểu tới đâu rồi

- Dạ, thứ rượu thuốc kia thì gần như chỗ nào cũng có bán. Mà bột chu sa cùng với hùng hoàng thì quả thật,em có tra hàng nhập kho thấy bị mất 1 nửa ký mỗi thứ.

- Là ai làm

- Dạ, bao hàng có vết chuột cắn thủng. Rất có khả năng là có người điều khiển được đám súc sanh đó làm việc. Anh cũng rõ, mỗi lần nhập hàng hóa về tông tộc đều vô cùng hệ trọng, có bảo vệ, kiểm kê từng li từng tí

- Ừm, thế thì bắt đầu truy từ manh mối đó. Dù là ai cũng không bỏ qua được

Khổ Qua bị đau mắt được ông Thượng cho miễn không cần lên lớp, mà đích thân ông xuống tận nơi để giảng bài cho 6 đứa. ông Thượng với chất giọng trầm, nặng trịch giảng về kinh Sử đất Việt:

- Người Việt chúng ta chảy trong người dòng máu bất khuất. Mẹ Âu Cơ sinh ra người Việt khổ, chứ nhất định không chấp nhận người Việt Nô. Các con nên nhớ, lịch sử đất nước luôn đối mặt với các cuộc chiến đấu bảo vệ đất nước, mở mang bờ cõi. Thời nào anh hùng cũng có, là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất thì bổn phận trách nhiệm hàng đầu luôn là đất nước, xã hội, gia đình và bản thân

Sáu đứa nhỏ ngồi lắng nghe chăm chú, quả nhiên lời ông Thượng giảng dạy phân tích từng cuộc chiến, từng thời kỳ quả thật rất hấp dẫn, dễ nghe dễ nhớ, lại l*иg vào đó những đoạn kinh sử bi hùng, oanh liệt, từng tấm gương của các bậc tiền nhân, những cái chết hóa bất tử tới các chiến công hiển hách, và những lần thất bại, nguyên nhân rút ra từ đó. Đám nhỏ ngồi học mà chẳng cần ghi chú, bởi huyết mạch của chúng đều ghi nhớ rõ rồi. ông Thượng gấp lại trang sách rồi nhìn chúng:

- Hôm nay, dừng ở đây. Tụi con nhớ ôn bài cho kỹ. Ít hôm làm bài kiểm tra lại kiến thức. Gồm 3 môn Sử, Lễ và Đạo Đức. Ba ngày nữa, các con sẽ được làm lễ khai nhãn. Nhớ ngủ sớm, hôm đó sẽ kéo dài tới tận chiều tối

- Dạ, tụi con biết rồi

Sáu đứa nhỏ nghe xong thì cười ùa lên, Khổ Qua nghe thì chưa hiểu. Anh hai Thiên mới nói vắn tắt:

- Mắt mình là phàm nhãn, chả thấy được yêu quái như trong siêu nhân. Muốn đánh bọn chúng thì phải thấy trước đã. Lúc đó, mình còn thấy được nhiều thứ to hơn, khủng bố hơn

- Thiệt hả anh, thấy được như tôn ngộ không ấy hả?

- Ừ, mắt mình sẽ như con khỉ trong tây du ký. Chớp vài phát là thấy được ai thật giả, yêu quái nữa

- A a a a a, phấn khích quá đi

Đám nhỏ vừa nói vừa thi nhau mở lấy đồ chơi chia cho nhau cùng chơi, riêng Khổ Qua không có món nào được mấy anh em chia sẻ cho chơi cùng. Ba ngày sau, đám nhỏ được cho dậy từ sáng sớm 5 giờ. Khi tập thể dục, ăn sáng xong thì từng đứa được đưa đến Pháp điện. Nơi đây đã có ông Thượng, bác Thanh cùng với Bác Hai Khổ Qua. Họ sẽ cử hành nghi thức khai nhãn, đả thông các huyệt, cùng với mở ra luân xa, các vị trí quan trọng cho từng đứa. Việc đầu tiên cần làm là chúng dâng hương lên các tiên tổ, cầu mong họ phù hộ việc thuận lợi thành công. ông Thượng bảo anh khổ lên trước, tay lần sợi chuỗi tràng hạt, ông ấy đưa 1 viên thuốc viên được nhào nặn bằng 1 viên bi nhỏ:

- Ngậm vào miệng, đừng nuốt, cứ để thuốc tan từ từ

- Dạ, con rõ

ông Thượng bắt đầu việc đả thông toàn bộ kinh mạch trên người. Bác Thanh y ngồi bên cạnh, giờ từ trong người 1 túi ngân châm dài. Ông ấy sát trùng qua từng cây ngân kim thật kỹ, rồi nhìn đứa nhỏ ngồi trước mình:

- Không đau, nhẹ hơn kiến cắn

Ông ấy nói xong thì bắt đầu, từng chiếc ngân kim xuyên qua lớp da thịt kích phát vào từng vị huyệt. ông Thượng đứng 1 bên, tay đặt lêи đỉиɦ đầu. Dòng không khí nóng hừng hực thấy bằng mắt thường được ổng đẩy vào trong đầu. Các cây ngân châm rung lên chậm rãi:

- Hít thật sâu, rồi thở ra từ từ, không gấp, không hoảng, thật bình tĩnh cho ông

Khi ở vùng đan điền đã cảm nhận được luồng khí nóng tề tựu tại đó thì bác Thanh y lấy 1 con dao nhỏ nắm lấy từng đầu ngón tay và chân cắt 1 nhát nhỏ, không sâu không nông vừa đủ cho máu chảy ra. ông Thượng di chuyển tay mình, hai ngón tay trỏ và giữa kẹp sát ấn vào từ đỉnh đầu xuống dọc sống lưng rồi vòng ngược ra các nơi trên người:

- Con có thấy từng chỗ ta lướt qua có nóng không?

Khổ Qua cảm nhận được như có 1 dòng nước chảy theo từ đỉnh đầu, tay ông Thượng lướt tới đâu thì dòng nước đó theo tới đó. Cảm giác mới lạ khiến cậu mừng rỡ. Cuối cùng khi tay ông Thượng ngừng lại ở đan điền thì ấn mạnh vào đó:

- Khai huyệt thông mạch

Từ bên trong cơ thể như nhẹ hơn gấp nhiều lần, viên thuốc Khổ Qua ngậm lấy cũng vừa tan hết trong người. Cuối cùng bác Thanh y rút nhẹ từng ngân châm khỏi người, rồi lấy 1 chai rượu thoa bóp lên hết người:

- Mới đầu sẽ nóng, con đừng sợ. Giờ con về chỗ ngồi, cố gắng hít thật sâu, thở thật chậm như lúc nãy. Tới lượt khai nhãn sẽ gọi con.

- Dạ dạ

Năm người anh em của cậu lần lượt đi lên, cho tới khi tiến hành hết đợt 1. Và đây là lúc tới khi khai nhãn. Khổ Qua vẫn được lên ngồi đầu tiên, ông Thượng bảo cậu ngước mặt lên, rồi vạch hai bên mắt rồi nhỏ 1 thứ nước vào làm mát, Khổ Qua vẫn còn ám ảnh nhưng chẳng dám la. Giọt nước rơi vào làm mắt cậu thấy man mát, rồi thấm dần vào trong, mà nước mắt cũng dần chảy ra như khóc. ông Thượng bước tới trước ban thờ, tay nâng lên 1 mảnh vải dài như đai võ rồi quấn lấy mắt của Khổ Qua. Ông ấy đưa hai tay áp vào mặt cậu, cách qua 1 tấm vải đó. Khi ông ấy đọc pháp chú:

- Cửu thiên trùng địa, hôm nay đệ tử làm lễ khai nhãn cho chúng con cháu trong nhà. Kính cẩn các chư vị tiên tổ, hộ thần giang tay hợp lực để cho chúng con cháu được suôn sẻ

ông Thượng ngậm lấy 1 ngụm rượu rồi phun thẳng vào bên trên tấm vải, bấy giờ những dòng văn tự, ký chú màu đỏ nổi lên trên tấm vải vàng, đưa hai tay chắp lại mở ra chậm rãi áp thêm 1 lần nữa vào hai bên mắt:

- Đưa nó xuống chờ đợi đi, đừng mở ra sớm. Nếu không sẽ thất bại

- Dạ rõ

Từ bên ngoài các vị sư huynh đời trước, tuổi chững 20 – 30 tuổi cùng khiêng 6 cái quan tài được làm từ gỗ sưa quý hiếm. Chúng được chạm khắc đầy các hình văn hai giới âm dương, có đầy đủ lục đạo luân hồi, chúng sinh trong trời đất, đây chính là báu vật của tông tộc. Khổ Qua được đưa vào trong quan tài, có chiếc gối kê đầu, khi vừa nằm xuống thì 1 tấm vải lớn hơn phủ như chăn. Mà hình trên tấm vải lớn là 1 cặp mắt cực lớn, nhìn vào cũng đủ khiến ai cũng khϊếp sợ.Tấm vải được phủ từ đầu tới chân thì là lúc nắp quan tài cũng được đưa đi ra ngoài. Bác Hai nói vọng theo:

- Đừng sợ nghe con, chỉ 1 lát nữa thôi, ráng nghe

Khổ Qua nằm trong quan tài, cảm giác đầu tiên là vừa nóng từ đan điền, nước mắt cứ chảy từ ra mãi mà không được phép lau hay dụi đi. Mà bỗng cả người bị 1 thứ năng lượng vô hình bao trùm lấy, cảm giác như có gì đó mở banh mắt cậu ra. Bắt đầu từ ở trên trán, đau như kim đâm xuyên thủng qua, tiếp theo đó là đôi mắt càng lúc càng nóng, chảy càng nhiều nước mắt. Khổ Qua sợ lắm, cậu muốn cựa quậy mà như bị bóng đè vậy. Biết rõ mọi thứ mà cuối cùng vẫn chẳng thể nhúc nhích được chân tay. Khi Khổ Qua mệt vì đau, thì thϊếp đi lúc nào không biết. Cho tới lúc ánh sáng rọi vào mặt cậu mới chậm rãi mở mắt, hóa ra nghi lễ đã kết thúc. Năm người anh em kia cũng ngóc đầu dậy từ các cỗ quan tài, chúng được người mở tấm vải ra khỏi người, mắt. ông Thượng phất tay của mình, lấy ra 1 bức tượng gỗ 3 đầu, 6 tay, mỗi đôi mắt được khảm bằng vàng ngọc:

- Khi được khai nhãn, thì sẽ được gọi là âm nhãn. Các con đã có thể thấy được khí trong trời đất, thấy được linh hồn trong người mạnh yếu, riêng đối với các loài ma quỷ thì không thấy rõ được hình dạng, mặt mũi chúng ra sao. Còn về các chư thần, bản thánh, tiên tổ thì vẫn chưa thấy được đâu. Khi âm nhãn được thăng lên âm dương nhãn thì các con sẽ nhận ra nhiều tác dụng hơn. Giờ phải củng cố vững âm nhãn rồi mới tu luyện tới âm dương nhãn. Rõ chưa. Nào nhìn thử xem

Ông ấy đưa tượng gỗ lên, đọc 1 loạt chú:

- Cửu thiên trùng địa, luyện hồn thành binh, tác chiến trường pháp, khai pháp hiện thân

Từ trong đó 1 bóng đen lù lù, tựa như khói đen xuất ra bên ngoài, nó không có hình dạng rõ ràng mà chỉ có duy nhất 1 màu đen lu mờ, trôi ảo. Nó cao hơn 2m, có nhiều tay huơ qua huơ lại cực kỳ quái lạ. 5 người anh em kia hú lên, cực kỳ phấn khích:

- Tụi con thấy rồi, thấy rõ luôn, hahaha, vui quá.

Chỉ riêng Khổ Qua là hoang mang, cậu nhìn xung quanh rồi quay đầu, nhắm mắt xoa đi xoa lại vài điều, cậu ngơ ngác, ngờ nghệch hỏi:

- Con chẳng thấy gì

Câu nói đó đánh vào tâm can của Bác Hai cùng những người lớn đứng gần. ông Thượng ngửa cổ lên trời, thở ra ngụm khí:

- Không thể cãi lại vận mệnh được.

Bác Hai đã nói chuyện với ông Thượng, và khẩn khoản xin cho Khổ Qua vẫn được làm lễ khai nhãn, với hy vọng mong manh là nó vẫn có thể được. Giờ mọi thứ đã ngã ngũ, Khổ Qua không khai được nhãn, không thể thấy được như các huynh đệ. ông Thượng vỗ về Khổ Qua:

- Không thấy được cũng không sao đâu

- Nhưng, con muốn thấy như mấy anh kia kìa, con không chịu

Bản tính trẻ con nổi lên, chúng muốn được và hơn bạn bè cùng lứa là điều dễ hiểu. Nhưng đây chẳng phải chuyện muốn là được. Khổ Qua khóc rống lên, nó muốn lăn ra đất nhưng mấy ngày đây mỗi lần khóc đều chẳng có mẹ, khóc mệt thì thôi, cũng chẳng ai dỗ cậu được. Khổ Qua cứ thế bỏ chạy ra ngoài, Bác Hai muốn đi theo thì ông Thượng lắc đầu ngăn lại:

- Phải để nó chấp nhận hiện thực tàn khốc. Mày đã lừa nó quá nhiều lần, giấy không gói được lửa, kim trong bọc cũng lòi ra. Con dỗ nó cũng đang chiều hư, làm mai 1 ý chí con người. Cứ để nó yên lặng, trẻ con mà, nhanh quên lắm

Khổ Qua khi nãy chạy ra sau núi, ở đây 1 có cái hồ do nước từ trên đỉnh chảy xuống mà thành. Chiếc hồ này cực rộng lớn, mà giữa hồ lại có 1 ngôi đình viện. Khổ Qua cũng chưa từng ra đó lần nào, cậu nhặt đá sỏi ném xuống dưới hồ như trút đi cơn giận, cơn ấm ức của bản thân. Khổ Qua thấy gần bờ có 1 thứ gì đó đen xì nổi lên to bằng 1 cái thúng thì cứ nhắm vào đó mà ném xuống. Tiếng đá ném vào: “BỘP BỘP” cho tới khi cậu ném hẳn 1 viên rõ to, dùng lực mạnh mới làm thứ kia chìm xuống. Cứ nghĩ đó là 1 chiếc lá hay đám bèo mà thôi. Nhưng không, từ dưới nước 1 cặp mắt to bằng trái cam mở trừng ra. Nước khẽ động rẽ sóng cùng với 1 thân hình khủng khϊếp nổi lên. Đó là 1 con cá sấu, thứ mà Khổ Qua ném nãy giờ là 1 phần lưng của nó. Con cá sấu này có kích thước to quá, Khổ Qua ú ớ sợ hãi bởi uy áp hung tợn của nó. Con cá sấu khổng lồ tiến từng bước dài, nó đang tiến tới gần cậu. Trong nguy hiểm cận kề thì có tiếng bước chân cùng vọng tới:

- Ấy xin ông Ngạc nhẹ tay, nó là đệ tử con cháu mới nhập môn. Có điều chưa biết, xin ông Ngạc đừng làm hại