Âm thanh ma dị đó lướt qua, Khổ Qua không hiểu chuyện gì thì cả người lập tức bị nhấc bổng lên bằng thế lực vô hình. Bác Hai quát lớn
- Khổ Qua chạy tới đây với bác. Tên kia, mau tránh xa khỏi cháu ta
Thế lực vô hình kia đột ngột biến mất, dưới ánh mắt của Bác Hai thì 1 luồng khí đen chui thẳng vào trong người cậu bé. Khổ Qua chỉ thấy toàn thân vô lực, cơ thể dần mất kiểm soát của bản thân, cảm giác cực kỳ sợ hãi, cùng với đó là Khổ Qua chỉ thấy xung quanh mình tối đen, cậu vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, nhưng chẳng kiểm soát được. Còn ở thế giới thực tại thì Khổ Qua đang quằn quại dưới đất, âm thanh rung từ cuống họng không phải cậu bé:
- Thân xác này tuy không cường tráng như thanh niên, nhưng đủ để ta phát lực 1 phần
5 đứa nhỏ kia hơi có chút Giữ nó lại
Khổ Qua bị thứ đó mượn xác, nó quay đầu định bỏ chạy thì 5 người anh em lao tới bám chặt, quyết không để nó mang cậu đi mất. Bác Hai chạy tới, vớ lấy khúc cây rồi bóp miệng cậu nhét vào đề phòng nó cắn lưỡi, tự sát. Bác Hai lấy chai nước thuốc đổ vào tay rồi đè chặt lấy đầu nó hô to:
- Cửu thiên trùng địa, khu trục tà ma, trả lại thân hồn chính chủ. Khai pháp
Ông ấy đè 2 ngón trỏ, giữa lên trán Khổ Qua ấn mạnh xuống. Khói từ đó bốc lên xèo xèo như người ném cây sắt nung đỏ vào lửa. Tiếng cười khặc khặc vang lên:
- Hehehehehe, ta cho mi dùng pháp thoải mái, ta không ra đâu, mà có ra thì ta cũng xé nát vài phần hồn phách của nó, hehehehe
Chú Tư nóng mặt, lo lắng cho cháu mình mà gầm rú:
- Con mẹ mày, thích thách không? Anh Hai tránh ra, để em gϊếŧ nó
- Mày bớt nóng lại, giờ không phải lúc cái máu não át cái khôn
Bác Hai nói tiếp:
- Tụi tao đàm phán điều kiện với mày. Chỉ cần tha cho cháu tao, được chứ
- Không,tao cứ ở lì trong cái xác này, xem tụi mày làm gì được, hì hì, hì
Nó giương mặt rồi cười khúc khích kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không để Bác Hai vào trong mắt. Ông ấy lo lắng nó làm càn, làm hại tới Khổ Qua khiến cậu điên khùng, dở người. Bác Hai rút từ trong túi 1 thứ:
- Đinh Phục Ma – tiếng nó hét to lên
Đinh phục ma dài 19cm, chia thành 3 phần: đầu người, thân thần, phần nhọn đúc thành hình lưỡi giáo. Khác với đinh phổ ba ở Phật giáo Tây Tạng, đinh Phục Ma mang tính sát phạt, xuyên hung,diệt tà, dùng nhiều sẽ gây ra tính hiếu sát cho người thi triển. Là pháp khí chỉ khi bí hiểm mới dùng tới. Bác Hai muốn dùng đinh phổ ma đâm xuyên vào hồn phách, trực tiếp đánh đổi để cứu Khổ Qua. Nhưng thứ kia lại vô cùng xảo trá, nó rưng rưng đôi mắt to tròn, bày ra bộ dạng ngây thơ, tội nghiệp:
- Bác nỡ gϊếŧ cháu sao, bác thương cháu sao lại làm như vậy
Ông ấy đang hạ đinh xuống thì ngừng lại, dù biết chẳng phải cháu mình nói nhưng vẫn đau xót không thôi. Nó chỉ chờ có thế, dang tay giật lấy đinh phục ma đâm về ngực bác. Chỉ tiếc pháp khí này cực nặng, nhìn kích thước chỉ xêm xêm cái chày giã cối, ấy lại nặng hơn chục cân, phải là người luyện võ, có lực tay lớn mới dùng nổi. Cây đinh rơi vào ngực đè xuống khiến nó gào lên, mặt co giật, chỗ ngực lõm xuống, hô hấp cực kỳ khó khăn:
- Á á á á á á
Bác Hai vung tay thu lấy đinh thì Khổ Qua đã ngất lịm, hô hấp yếu ớt. Đinh phục ma không những sát phạt thân xác, mà còn đánh vào cả linh hồn. chú Tư không màng thứ kia ở trong người cháu mà ôm lấy chạy đi tìm người cứu. Đám nhỏ lo lắng chạy theo:
- Chỉ tại mình, không đi thì ít khổ đâu bị vầy
Bác Hai trấn an tụi nhỏ:
- Đã bước vào huyền môn thì nguy hiểm luôn rình rập, tới bất kỳ lúc nào. Không có hôm nay thì sao tụi con biết được mà đề phòng, biết cách xử lý. Thằng Khổ Qua không sao đâu
Bác nói vậy, vẫn cực kỳ lo lắng. chú Tư ôm Khổ Qua tới gặp ông Thượng, ông ấy đang đọc sách ngâm cứu về điển tích giới huyền môn, nghe giọng hớt hải:
- Tư Tài, việc gì hấp tấp, nôn nóng chẳng đúng phép tắc gì hết
Ông ấy vừa thấy Khổ Qua nằm trong lòng, ngực đỏ hoe, mắt trắng dã, chốc chốc lại dẫy lên:
- Hồn phách của nó bị tổn thương, là ai dám làm ra?
Chú Tư vội vàng thuật lai nhanh nhất, đầy đủ. ông Thượng biết tình hình cấp bách:
- Mượn đèn cửu tinh, vá hồn đắp phách cho nó. Nhanh lên
Ba người mang Khổ Qua đi lêи đỉиɦ núi, ở đây có 1 bàn cờ tướng lớn, mỗi quân cờ đều to lớn, dùng sức không thể di chuyển nổi. ông Thượng ngồi lên quân Xe, Bác Hai ngồi lên quân, chú Tư ngồi trên quân pháo. Còn Khổ Qua được đặt ở giữa sông. Ba người nhìn nhau gật đầu, hai tay đưa lên trên:
- Cửu thiên trùng địa, minh huyền thái tượng. Đạo vận huyền thất. Cửu tinh tề tựu, vá hồn đắp phách. Thuận thiên dĩ địa, chấp pháp mà hành. Khai trận. aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ba người thi triển đồng loạt, mở ra các huyệt đạo toàn thân, từ người họ tỏa ra từng dòng khí nóng, như khi đổ xăng bốc lên luồng không khí, có thể nhìn bằng mắt thường. Trời đang ban ngày, khó mà thấy được sao trên trời lấp lánh,tỏa sáng. Cửu tinh mệnh trận là pháp trận tính toán, cứu vãn vận mệnh. Nhỏ có thể cứu người, lớn vẫn sát quỷ thần. Nhưng khi mọi thứ đang tuôn chảy thì Khổ Qua nằm giữa sông co giật, người nó tăng nhiệt độ, càng lúc càng nóng sốt,đã có dấu hiệu co giật, người nổi chấm đỏ như xuất ban sốt xuất huyết, miệng tru tréo. Mà ở những ngọn núi khác, những vị tu chân giả như ông Thượng cũng mở mắt dõi theo:
- Dùng tới cửu tinh mệnh, không biết là ai gặp nguy hiểm nữa
- Ừm, e là lành ít dữ nhiều rồi
- Nhìn cửu tinh mới tề tựu có 2 vị, còn thiếu 7 vị. Không kịp đâu
Trời đất đang đổi gió, thổi không ngừng. ông Thượng nhăn mặt lại, vẫn chống không nổi vì mượn thọ mệnh của tinh tú, trời đất cần dùng đạo lực, pháp lực cực kỳ nhiều. Mình ông ấy không thể đáp ứng nổi, Bác Hai và chú Tư cũng chẳng thể bù kịp vào độ tiêu hao khủng khϊếp này,chú Tư nói to
- Cứu thằng nhỏ bằng mọi giá, dù bỏ 5 năm, 10 năm tuổi cũng dám
ông Thượng to giọng đáp lại:
- Cần cả ta và hai cháu có dùng thêm 50 năm, tổng 150 năm mới bù đắp nổi cái giá này.
Nghe vậy, Bác Hai và chú Tư đều hiểu, giờ 30 người lấy đâu ra đủ 150 tuổi để đổi. Mà ông Thượng cũng sợ là không dám đánh đổi. Trong lúc nguy hiểm cận kề, từ đại điện cao trên đỉnh núi. Tại chiếc ghế mà ông Ngài hay ngồi, chỉ trong chớp mắt 1 bóng người mờ ảo hiện ra ngồi trên chiếc ghế đó. Bóng người không rõ là người thật hay ảo, chỉ đưa tay hạ xuống:
- Luận Mệnh hóa tử thành sinh, nghịch đảo quy tắc. Cửu tinh tựu đủ, địa sát mau lui.Tại Âm Phủ, sinh tử sách thêm thọ, địa ngục ngừng nhận. Thuận Đạo ta, hóa chấp hành. Hiện Thực
Bóng người ngồi trên ghế biến mất, mà bầu trời đang trong sách cũng lóe sáng đủ 9 vì sao rực sáng. Khổ Qua cứ thế được cứu sống trong gang tấc. Ba người bất ngờ khi đã lâu lắm rồi mới chứng kiến vị Tiên Tổ cực kỳ bí ẩn, được gọi với cái tên Ông Ngài ra tay. Mà còn đảo ngược càn khôn, cứu sống 1 đứa trẻ nữa. Ba người vội vàng quỳ bái, hướng về đại điện:
- Chúng đệ tử tạ đại ân Tiên Tổ khai pháp giữ mạng
Bác Hai vội đứng dậy, tới chỗ Khổ Qua đang nằm. Cuối cùng khi mọi thứ ngừng lại, Khổ Qua vẫn còn nóng sốt. Lập tức đưa cậu xuống bệnh xá được xây ngay trên núi. Bệnh xá luôn luôn có người túc trực, họ là các đệ tử được dạy về y thuật, làm nhiệm vụ cứu chữa, thăm bệnh cho chúng đệ tử. Bác Hai mang Khổ Qua vào rồi nói họ:
- Lấy cái nhiệt kế đo cho nó
Y sĩ đo xong thì gấp rút nói người mau đưa vào cấp cứu ngay lập tức. y thuật của những người ở đây, không những về đông y mà tây y còn được cho đi du học ở nước ngoài rồi quay về tông tộc làm việc tròn 2 năm rồi được phép xuất sơn. Quy định ở tông tộc là thế, đệ tử được dạy xong sẽ ở lại làm việc, chấp hành nhiệm vụ được giao trong thời gian, khi hết có thể lựa chọn ở lại hoặc xuất sơn,nhập vào xã hội mà cống hiến sức lực cho cuộc đời. Qua thời gian cấp cứu, Khổ Qua đã hạ được nhiệt độ, không còn cao quá ngưỡng nữa:
- Cho nó nằm tại đây 1 thời gian rồi hẳn đưa về. Người nó yếu quá, anh Hai cho nó ăn cháo trắng, uống nước orezon, đừng ăn thịt cá mà khó tiêu.
- Cảm ơn huynh đã cứu cháu đệ.
- Có là gì, chúng ta đều là người cùng tông với nhau. Ta đi trước
- Dạ, huynh đi cẩn thận. Có dịp ghé nhà đệ dùng cơm, uống rượu ngon
Khổ Qua thϊếp đi, vẫn mê man chưa tỉnh lại. Nhìn đứa cháu ốm yếu lại vừa trải qua tai kiếp dữ dội khiến người làm bác không khỏi đau xót. Bác Hai đưa tay lên xoa đầu, nắm lấy tay nó rồi dịu nhẹ:
- Cháu phải kiên cường, mạnh mẽ lên. Ta biết cháu tự ti về mình ngu dốt, tư chất kém cỏi. Nhưng con biết không, chỉ cần có ý chí, chăm chỉ rèn luyện, nhất định con sẽ thành tài
Bác Hai ngồi 1 lát, mới rời đi mà không hề hay biết. Từ khi nào ở bên ngoài có 1 cặp mắt luôn dõi theo tình hình. Bóng người đó tiến vào trong phòng Khổ Qua nằm, lúc này nó hơi tỉnh vì nghe giọng quen thuộc, gọi mình:
- Khổ Qua, dậy đi, dậy, dậy
Nó mơ màng mở mắt, người đó cầm 1 chai thuốc nhỏ mắt nhỏ, mà thứ nước bên trong lại có màu đen vàng, dưới đáy còn có chút cặn, nhìn qua đã biết đây chẳng phải thuốc nhỏ mắt bình thường. Khi Khổ Qua mấp mé môi đáp:
- B………………………..
Người đó đã dùng tay vạch mắt Khổ Qua mở to rồi nhỏ thứ nước đó, khi giọt chất lỏng nửa vàng nửa đen đó rơi vào mắt thì cũng là lúc tiếng thét thảm khốc của cậu bé Khổ Qua rú lên:
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á
Cơn đau thấu tim thấu gan, mắt Khổ Qua nhói lên, đau đớn hệt như có lưỡi dao đâm vào, móc hết cầu mắt ra bên ngoài. Nỗi đau đớn ngay cả người lớn cũng chẳng chịu nổi, huống hồ là 1 đứa nhỏ. Người đó định nhỏ thêm 1 bên mắt còn lại, mà vì tiếng thét quá lớn gây ra sự chú ý của mọi người. Người đó nhảy ra ngoài cửa sổ rồi biến mất. Bác Hai cùng chú Tư chạy nhanh vào, thấy Khổ Qua ôm mặt dẫy dụa rơi xuống dưới đất:” PHỊCH “
- Mắt con, đau,auuuuuuuuuuuuuuu, á á a á á
Bác Hai thở dốc, vội ôm lấy cậu chạy ra bên ngoài, chú Tư mở vòi nước hứng lấy rửa cho Khổ Qua:
- Ráng đi con, không sao không sao. Chuyện quỷ gì nữa vậy anh Hai
- Sao tao biết được hả?
Khổ Qua thống rốc lên, vừa khóc vừa dùng tay dụi mắt, Bác Hai phải ghì lấy tay không cho dụi vào. Khi nước rửa vào mắt thì dòng máu đỏ thẫm cũng chảy ra cùng với thứ nước đen vàng kia. Bác Hai giận dữ lôi đình:
- Là kẻ nào hại cháu tao, gừ, gừ
Khi mắt Khổ Qua được rửa sạch, rồi dùng ruột nha đam đắp lên mới êm dịu được, Khổ Qua nằm trên giường vẫn khóc thút thít, người vô lực:
- Híc, híc, mắt con đau quá bác,
Khi người y sĩ lấy ruột nha đam ra cho cậu rồi đưa tay trước mặt hỏi thì Khổ Qua hoảng loạn:
- Con, con không thấy rõ, mắt con mờ quá,
Khổ Qua như hiểu điều gì, cậu òa lên khóc nức nở, người bác ôm lấy cậu rồi vỗ về:
- Được rồi, yên tâm. Mình về nhà, bác nói mẹ con đón con về
- Òa oa oa, con muốn mẹ, không ở lại đây, huhu, oa oa, mẹ ơi, mẹe mẹ mẹ
Người bác cùng chú Tư đỏ hoe mắt, chú Tư quay mặt, nắm chặt tay, nước mắt rỉ xuống, nghẹn ngào mà ngửa mặt đá tung cánh cửa chạy ra ngoài rống to:
- Đ…M…..cháu tao còn nhỏ, chúng mày nỡ hại nó sao…….tao mà biết ai làm,…tao móc mắt hết, aaaaaaa
Bác Hai gọi vọng ra:
- Tư tài, chớ chửi đổng lên. Mình chưa biết ai, chửi vô tội vạ như vậy, ảnh hưởng hòa khí các dòng khác
- Kệ con mẹ nó, em chỉ chửi rủa đứa hại cháu mình, trúng ai thì nó khó chịu…., má nó
Chú Tư rút 1 tấm lệnh bằng bạc, bên mặt được phủ màu đen lệnh, trên đỉnh đầu có hình đầu hổ ngoạm lấy, ở dưới có dòng chữ “Thiết Sát Lệnh “ và có tên của chú Tư ở sau mặt cùng với Chân Danh của chú. Bác Hai biết chú Tư định làm gì, gằn giọng:
- TƯUUUU. Chớ có hồ đồ. 1 khi dùng nó, mưa tanh gió máu nổi lên. Nghe anh, lúc nóng giận không nên làm việc gì, đều là bước thấp bước cao mà té ngã. Anh hứa với chú, sẽ làm rõ
Chú Tư nghiến răng, tay nắm chắc lấy thiết sát lệnh mà run run kìm nén, mọi người xung quanh cũng nín thở chờ đợi, không dám thở mạnh dù 1 hơi. Bởi vì họ biết thiết sát lệnh khi hiệu triệu sẽ mở ra tòa án tối cao, tiến hành điều tra toàn bộ từ cao tới thấp, từ bậc cao lão tới đệ tử ngoại môn, ai cũng phải thẩm vấn. Điều này sẽ khiến nội bộ lục đυ.c, chỉ khi tới đường cùng mới dùng tới. Chú Tư gằn xuống cơn giận, nhổ 1 bãi nước bọt đầy máu vì răng cắn môi:
- Con mẹ nó, lũ chuột đó đợi đi