Khổ Qua Truyện: Kiếp Sau Không Sinh Vào Nhà Huyền Môn

Chương 3: Sơn Môn 2

Tiếng kêu vọng từ cái cổ khan, dồn hết sức làm cả ngọn núi lanh lảnh tiếng cậu. Điều kỳ lạ thay, Khổ Qua chui ra khỏi bụi gai thì ở đây đã có đường đi. Con đường lót bằng đá núi, từng bậc thềm dẫn xuống 1 tòa kiến trúc hoang phế, lạnh lẽo. Cậu bé cứ thế vừa đi vừa khóc to, tiếng xe càng lúc càng xa khiến Khổ Qua dốc hết sức mà chạy, đầu gối ngã xây xát hết vẫn đứng lên. Nhưng trước mặt chẳng có chiếc xe nào, cũng chẳng có mẹ. Thay vào đó là 1 khu vực với san sát các tòa cung, đền miếu đã sập sệ rất nhiều, chứng tỏ nơi này đã lâu chẳng có ai tu sửa. Khổ Qua ngơ ngác, bất giác 1 tiếng thở đầy hoang dã truyền vào tai:

- Grừ, khừ ừ ừmm à uồm

Có thứ gì đó rất lớn đang dần tiến lại gần Khổ Qua, cậu nghe thấy âm thanh khủng khϊếp đó, hai chân mềm nhũn, có thứ gì đó bóp chặt lấy tim không cho cậu nấc lên thành tiếng. Từ phế cung 1 con vật 4 chân bước lững thững lộ ra, màu lông cháy sạm đi vẫn không dấu hết các vằn, miệng nhe nanh lớn. Khổ Qua lùi lại rồi té ra sau, con hổ lớn đó không cách nào diễn tả được độ uy nghiêm của chúa sơn lâm:

- Hà hà

Nó thấy đứa nhỏ trước mặt đưa mắt quắc nhọn chọc thẳng vào tâm can con mồi. Khi đứa nhỏ sắp lăn ra bất tỉnh thì từ trong những dãy kiến trúc kia lại có tiếng chuông gió leng keng:

- Ông Hổ khoan hẳn ăn, nó chẳng dính kẽ răng ngài đâu. Nơi này không phải 1 đứa nhỏ muốn vào thì vào, có ẩn tình cả. Xin ông mang nó vào cho tội đồ gặng hỏi rồi tùy ngài phân xử

Con Hổ được xưng là ông như hiểu tiếng người, nó dừng lại vòng ra đằng sau đứa nhỏ đưa chi trước chạm nhẹ vào má đứa nhỏ đang mếu máo, dưới nền đất đã có vũng nước loang khai khai. Ông Hổ há to miệng đầy nanh lớn nhằm vào cổ rồi hạ xuống. Khổ Qua khóc thét lên, lịm đi vì sợ hãi. Ông Hổ cắn vào cổ áo rồi kéo đứa nhỏ rồi nhảy vυ't lên trên tầng 2, băng qua dãy hành lang rồi kéo tới 1 nơi sâu thẳm. Bác Hai cùng chú Tư hối hả đuổi theo tới cổng vào phế cung, tất cả mọi người vội hành lễ trước:

- Chúng đệ tử có việc gấp gáp, khẩn xin ông Hổ cho vào vùng cấm

Nhưng đợi mãi chẳng có tiếng phản hồi, Bác Hai cũng mặc kệ quy định dẫn người vào trong. Chú Tư thấy vũng nướ© ŧıểυ ở sảnh, điếng cả người:

- Vẫn còn ấm, nó mới ở đây 3, 4 phút trước thôi. Có mùi của ông Hổ nữa

Bác Hai trầm người:

- Chết thật, đuổi theo dấu mùi. Bằng mọi giá đưa nó ra ngoài, sống hay chết đều phải mang nó ra.

- Nhưng lỡ nó bị ông Hổ ăn thì sao?

- Thì coi còn lại thứ gì mang về, 1 miếng thịt vụn, 1 sợi lông tóc cũng được. Có thế mới ăn nói được với anh chị ba mày

Khổ Qua trải qua cơn hoảng mê bừng dậy, xung quanh tăm tối lạnh lẽo, chỉ có 1 chút ánh sáng le lói từ bên trên rọi xuống. Đây là 1 tòa tháp bằng đá, đỉnh tháp có 1 lỗ lớn cho mưa gió, nhật nguyệt đổ vào trong, ở giữa là 1 cây đại thụ mọc vươn lên trên đón nắng. Nỗi sợ bóng tối, lẫn nơi lạ lẫm làm cậu bé sợ chết khϊếp, sợ bị ăn thịt, sợ không có ai, đủ nỗi sợ vồ về. Khổ Qua lần mò, đập tay vào tường đá mà chẳng thấy có lối ra, nơi đây kín mít, không có nổi 1 khe hở ra vào. Vậy câu hỏi là cậu vào đây bằng cách nào, chỉ có duy nhất 1 lỗ trên đỉnh đầu. Trong lúc đó, 1 người ở đây từ bao giờ đã quan sát tất cả:

- Ê thằng nhỏ, lại đây tao bảo

Khổ Qua nghe thấy tiếng người, bừng tỉnh, cứ nghĩ đó là người tới cứu mình nhưng xoay đầu lại càng làm cậu đã sợ càng thêm sợ. 1 người ngồi dưới gốc cây, hai mắt đỏ như cú quạ, tóc tai bù xù, cùng với đôi bàn tay xương xẩu, ngón tay dài nhọn hoắc, trong đầu Khổ Qua chỉ nghĩ tới:

- Ông kẹ

Cậu òa lên rối rít đập tay về vách đá:

- Cứu con mẹ ơi, mẹ ơi, a a a â

Người đó ngoáy lỗ tai:

- 10 năm mới có người tới thăm ta, mà chỉ là đứa con nít

Ông ta đưa đôi tay lên lắc lắc, có tiếng leng keng vang theo cùng:

- Tao bị xích này, sợ cái gì, thấy nó không?

Cậu bé nhìn ông kẹ với đôi tay và chân bị sợi dây xích với từng mắt to bằng bàn tay giữ lại mới có chút yên tâm:

- Ông kẹ đừng ăn con, a a a a

- Ăn cái gì mà ăn, tao không có ăn mày, lại tao bảo

Khổ Qua nhất quyết không lại gần:

- Mẹ con bảo không nghe lời người lạ

- Hừ, dạy dỗ ngu hết chỗ nói. Mẹ mày tên gì, thuộc nhánh nào của tộc, không chừng tao với mày cùng dòng tộc đó, haha

Khổ Qua lắc đầu lia lịa. Ông kẹ kia đứng dậy, rồi vươn vai, người ông ta chỉ còn da bọc xương, ngực trơ ra xương sườn, chỉ mặc 1 chiếc quần cộc, thân quấn 1 tấm chăn cũ đầy bụi bặm:

- Không nói thì tao đành tự xem

Ông kẹ đưa tay ra định làm gì đó, lập tức các sợi dây xích dựt mạnh lại làm ngã dụi xuống đất, Khổ Qua nhận thấy có gì đó đang làm ông ta đau đớn cùng cực, khi thấy ông kẹ quằn quại trong bộ dạng hung dữ càng dọa cậu bé thêm. Thấy cây đại thụ có nhiều cành, nhắm thấy mình có thể leo lên liền bám vào đu lên đó. Ông kẹ hét lên:

- Thằng nhỏ cứu tao với, ặc ặc, ặc

Khổ Qua không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, ông kẹ bên dưới càng rên la thảm thiết cầu xin:

- Thằng nhỏ, cứu, cứu, cứu

Nghe tiếng yếu ớt đó, Khổ Qua có thương xót, tâm tính vốn lương thiện trỗi dậy:

- Ông kẹ không ăn con nữa

- Mày lấy nước cho tao, nước trên lá cây đó, nước

Từng chiếc lá đọng lại sương chỉ cần hất tay là rơi xuống, không có gì khó, người đàn ông thấy nước từ việc cậu rung mấy cành lá liền há miệng, dù là 1 giọt rơi trên người cũng le lưỡi liếʍ hết, có vài giọt rơi xuống nền đá đọng lại cũng húp lấy bằng hết. Ông kẹ thở dốc, đưa tay làm động tác vái tạ:

- Mày không có ác với tao, tao nợ mày 1 ơn tình

Cùng lúc đó, ở trên có tiếng gọi:

- Khổ Qua ơi, con đâu rồi

Cậu bé gào hết sức trong người:

- Con ở đây, huhu, ở đây, huhu

Từng bóng người ló dạng, họ ở trên nhìn xuống thấy đứa cháu mình ở nơi này thì trợn mắt nhìn nhau:

- Nó sao chui xuống dưới đó được.

Bác Hai cùng chú Tư bảo người chạy đi lấy dây thừng, còn mình leo xuống theo cây đại thụ. Hai người ôm lấy đứa nhỏ:

- Mày giữ nó, tao đi xuống chào hỏi ông ấy đã

- Anh cẩn thận chút.

- Yên tâm

Bác Hai theo thân cây xuống dưới, đứng trước ông kẹ vái chào đúng lễ nghi, mà chưa kịp nói đã bị cắt lời:

- Thôi, chúng mày về đi. Chốn tù tội không hợp cho chúng bây. Đi đi, 6 giờ chiều là tháp giếng đóng

Bác Hai thở dài:

- Giữ sức khỏe, hàng ngày ăn uống thì mẹ cháu đã lo cho chú

- Ừ, về đi. Nói tao cám ơn ba mẹ mày

Từ bên trên, dây thừng thả xuống cùng với 1 chiếc thúng lớn để đặt đứa nhỏ vào, chú Tư ở dưới nâng lên cho đám đệ tử kéo lên. Khi Bác Hai chuẩn bị leo lên thì tiếng ông kẹ kèm theo:

- Thời đại mới bắt đầu rồi nhỉ, chúng tao giờ chỉ là lá sắp vào thu. Lá già rụng thì mầm non ra. Mày giữ mạng cho kỹ đó

- Dạ, con cảm ơn lời chú dặn dò

- À, khoan. Thằng nhỏ đó con của bé Ba đúng không?

Bác Hai lắc đầu, rồi dứt quyết leo thẳng lên. Mặt trời xuống núi cùng với đó là từng cành lá bên dưới trồi lên che lấp đi miệng giếng. Hóa ra nơi này là 1 cái giếng lớn với đường kính 9m, xung quanh có hơn 9 cái miếu hương khói nghi ngút cùng với từng sợi dây xích chạy ngầm xuống dưới đáy giếng, giam giữ ông kẹ bên dưới. Đâu đó tiếng ông ấy ngâm nga 2 câu thơ mà năm xưa cụ Phan Bội Châu để lại:

- Làm trai phải lạ ở trên đời. Há để càn khôn tự chuyển dời