Khổ Qua Truyện: Kiếp Sau Không Sinh Vào Nhà Huyền Môn

Chương 2: Sơn Môn 1

Miền Trung vào tháng 10, đó là những cơn mưa liên miên không dứt, trời lúc nào cũng 1 màu xám xịt mây đen. Tiếng người hô hoán gọi nhau:

- Mọi việc đã xong chưa? Trời ơi, lấy cái nón che thằng nhỏ lại, ướt hết

Dưới bọt nước, nhóm người đàn ông đứng trước 1 căn nhà đang cháy. Gian nhà tranh vách đất bị lửa bao trùm không chút khoan nhượng, dù trời đổ mưa như rút thác, mà chẳng thể dập nổi lửa bởi vì đây là tam muội chân hỏa. Tiếng người đàn ông hút thuốc lâu năm, khàn đặc:

- Thu dọn cho tốt đi

- Dạ không, mọi thứ sạch sẽ

Người phụ nữ bế đứa trẻ mới sinh ra, vì sinh thiếu tháng nên nó chỉ nhỏ như 1 con mèo con, không khóc, không động đậy, nhịp hô hấp cũng cực kỳ yếu:

- Anh Hai, đứa nhỏ này thiếu tháng quá. Chỉ có đem vô l*иg kính nuôi, mà sữa mẹ cũng không có cho nó

Ông ta vứt điếu thuốc cháy xuống vũng nước, đưa ngón tay sần sùi chạm vào nó rồi thở dài:

- Bề trên đã sắp đặt định mệnh nó đến với chúng ta. Không chết được đâu

- Thế giờ mình đặt nó tên gì?

Từ trong căn nhà đang cháy kia thấp thoáng hai bóng người trong biển lửa, họ đã bị cháy đen xì, trên cổ còn 1 sợi dây thừng. Họ chết trong tư thế treo cổ, cả căn nhà dần sụp đổ xuống bùng lên khói đỏ. Người đàn ông nhìn thấy trong sân vườn, thấy có giàn Khổ Qua còn chưa sai quả:

- Đặt nó là Khổ Qua đi. Cho cuộc đời nó bớt cái khổ, mà gặp cũng nhanh qua

Người đàn ông nói thêm:

- Đúng 6 tuổi thì mang nó tới, nhớ hẹn

Ông ta nói xong, với tay lấy cây gậy chống ra xa. Ở đó có 1 con thuyền đầu rồng lớn chờ sẵn, họ nhanh chóng biến mất dưới cơn mưa. Trong cơn mưa đó, 1 sinh mạng bi thương lại đến với trần gian. Người phụ nữ ôm đứa bé nhìn chồng mình, khẽ lau giọt nước mắt. Nuôi 1 đứa nhỏ không bao giờ là dễ, khi mà sinh thiếu tháng, Khổ Qua với cái miệng quá nhỏ, không thể ngậm được vào ti sữa, người lại yếu.

Thời gian thấp thoáng gần 6 năm sau, Khổ Qua giờ đã lớn. Cậu vừa được điểm môn tập viết, cậu khoe với mẹ:

- Mẹ ơi, con viết a á ă được điểm cao hơn lần trước. Chiều mẹ đưa con đi đu ngựa nghen mẹ

Người phụ nữ cầm quyển vở có trang viết nguệch ngoạc nét chì, cùng lời phê: “Luyện thêm” mà chẳng cho điểm, cô không nói gì cả. Vì chiều này cô nhận được điện thoại cô giáo lớp mầm:

- Khổ Qua ngoan lắm chị, nhưng nó học chậm lắm, thật sự em đã quan tâm cháu nhiều. Mà tiến bộ không có, so với mặt bằng chung là cháu nó rất kém. Chị nên đưa cháu vào trường dành cho...dành cho trẻ chậm phát triển...

Người mẹ mắt đỏ hoe, mấy hôm liền cô hao mòn suy nghĩ về đứa con này, cô ấy cầm lấy tay cậu:

- Khổ Qua, con muốn đi về gặp nội không?

- Về nội? – Khổ Qua ngẩng đôi mắt tròn đen láy nhìn mẹ ngơ ngác

Người mẹ gật đầu, đứng dậy đi lên phòng dọn hết đồ chơi, quần áo Khổ Qua vào vali. Cô mặc cho Khổ Qua 1 chiếc áo khoác nhỏ, mang giày vào cho cậu bé. Khổ Qua vẫn chưa hiểu:

- Sao mẹ dọn đồ chơi Khổ Qua, bộ mình ở lại lâu lắm hả mẹ?

Người mẹ ngồi thụp xuống, nắm lấy vai cậu nhìn kỹ rồi ôm chầm, nước mắt nước mũi tràn ra. Người ba đã chờ sẵn ở ngoài sân. Nhà của họ ở là 1 căn biệt phủ theo kiến trúc Pháp hoa lệ, chiếc xe ở ngoài cũng là loại đắt tiền. Khi hành lý đã được chất lên sau xe, chỉ có hai chiếc vali lớn. Ngồi trên xe, Khổ Qua không ngừng ngó qua cửa sổ. Cậu chỉ vào 1 cửa hàng kem hay ăn:

- Mẹ mẹ, con muốn ăn kem

Người mẹ bảo chồng dừng xe lại, cô mua cho cậu những 4 cây kem. Bình thường cô chỉ cho Khổ Qua ăn 1 cây vì sợ viêm họng. Có lẽ đây là lần cuối cùng, cậu được ăn. Bánh xe dần lăn bánh rời xa thành phố, đi về phía ngoại thành rồi lại rẽ lên 1 con đường ngang biển. 8 tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước 1 cánh cổng, mà sau đó là hàng các bậc thang đá dẫn lên núi cao. Khổ Qua đã ngủ say, lúc mẹ bế cậu ra khỏi xe thì trước cổng đã có người chờ. Hai người đàn ông, 1 người cao, tóc dài xõa sau lưng, là Bác Hai, còn người thứ hai hơi ốm, mắt sáng là chú Tư. Họ tiến tới bế lấy Khổ Qua, người vác hành lý. Bác Hai thở dài, vỗ vỗ đứa nhỏ:

- Hai em vất vả mấy năm nay. Giờ giao lại nó cho anh

Người mẹ khóc nấc lên, cô tiến tới thơm nhẹ vào trán, bịn rịn nói:

- Anh Hai với ba mẹ chăm sóc Khổ Qua. Mỗi tối phải vừa kể chuyện, vừa gãi lưng thì nó mới ngủ, với lại anh nhớ mỗi sáng Khổ Qua thích cái bàn chải màu lam ấy

Chú Tư vẫy vẫy:

- Rồi rồi, em với anh Hai nhớ hết. Anh Chị Ba yên tâm về. Gì chứ chăm Khổ Qua còn dễ hơn chăm âm binh

- Nói bậy. – Bác Hai gằn giọng rồi tiến lại gần hai đứa em

- Khổ Qua giao cho anh nuôi dưỡng, thi thoảng anh lại cho nó về thành phố thăm. Mặt trời sắp lặn, hai đứa về đi kẻo tối.

- Dạ

Chiếc xe dần lăn bánh, rời khỏi sơn môn. Khổ Qua trong cơn mơ thấy mình được đưa đi công viên, chơi đủ mọi loại trò chơi. Cơn gió lùa vào trong làm Khổ Qua nói theo thói quen:

- Mẹ ơi, Khổ Qua lạnh

Như mọi khi thì mẹ sẽ lấy chăn kéo lên cho cậu, lần này thì không. Cảm giác trống vắng đó làm Khổ Qua từ trong cơn mơ sực tỉnh. Trước mặt cậu bây giờ không phải là căn phòng của mình, cũng không có ai bên cạnh. Khổ Qua thoáng sợ hãi, òa lên khóc:

- Mẹ ơi, mẹ ơi

Khổ Qua ngồi trên giường òa khóc nức nở, chẳng có ai vào dỗ cậu cả. Người ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc, 1 người phụ nữ cao tuổi muốn vào:

- Cháu nó dậy rồi, để tao vào dỗ

Bác Hai đưa tay ngăn lại, lắc đầu nói với mẹ mình:

- Mẹ đừng chiều hư nó, cứ mặc nó khóc rồi nín

- Cháu tao, tao xót chứ mày

Từ đằng xa có 1 người đàn ông chừng 50 tuổi, vóc người chắc khỏe, đầu đội 1 chiếc mũ cối:

- Thằng Hai nó nói đúng. Cháu hư tại bà cả

Khổ Qua ngồi trên giường khóc rồi chuyển sang dãy dụa, lăn qua lăn lại để tạo ra tiếng động lớn muốn gây chú ý để mẹ lên với cậu. Qua hơn 30 phút mà chẳng thấy ai vào, không khí yên tĩnh tới lạ. Khổ Qua mới dụi mắt, cậu cảm thấy sợ lên tiếng gọi mẹ. Lần này lại có người bước vào, là ông bà nội cùng với hai người bác và chú. Người bà đưa tay bế lấy Khổ Qua vỗ vỗ vào lưng, cậu hỏi:

- Mẹ con đâu nội? Mẹ hứa chiều đưa con đi công viên

Người bà phúc hậu chỉ dỗ cậu:

- Ngoan, mẹ Khổ Qua đi làm xa. Giờ Khổ Qua ở với nội, với bác, với chú.

Nghe tới việc sẽ xa mẹ mình, Khổ Qua dẫy ra, cậu muốn đi tìm mẹ mình. Cậu rơi xuống đất rồi bò dậy chạy ra ngoài, với hy vọng sẽ đuổi kịp chiếc xe. Vừa chạy ra khỏi phòng là 1 hành lang cực kỳ dài, đi hết hành lang là 1 khoảng sân lát đá xen kẽ. Có rất nhiều người đang đứng ngoài đó với các tư thế tấn võ. 1 cánh tay chắc nịch bắt lấy Khổ Qua, cậu quay lại là bác. Ông ấy nghiêm nghị:

- Mẹ con có dạy dỗ con lễ phép không? Trẻ con thì nghe lời người lớn

Khổ Qua cố giãy ra mà không được, bà nội tiến gần gỡ rồi can:

- Thôi, thằng nhỏ nó có biết gì đâu mà la, từ từ dạy.

Khổ Qua được thả ra, thì vội vàng quay đầu chạy băng qua khoảng sân đá. Rồi lại băng xuống 1 dãy bậc thang đá nữa. Cậu nhìn xung quanh quá rộng lớn, không hề có phương hướng để tìm. Bên tai Khổ Qua nghe thấy tiếng rồ máy, cùng với đó là tiếng bóp còi. Khổ Qua nghĩ đó là xe của ba mẹ, liền chạy ùa về phía đó. Mà hướng này là khu vực cấm đi vào của sư môn. Bác Hai cùng chú Tư cũng đuổi theo, mà cậu với thân hình nhỏ bé đã chui lọt qua hàng rào lưới. chú Tư mắng:

- Đứa nào cắt lưới chỗ này? Định trốn ra ngoài ban đêm đúng không?

Chúng người đứng ở sân đá tái mặt hết, chỗ cắt lưới vừa xong chưa kịp chui đã bị phát hiện. Bác Hai chạy vào trong đại điện lấy chìa khóa mở cổng đuổi theo.

Còn chú Tư thì quay lại quát đám đệ tử:

- Ta cho nghỉ sớm, tụi bây chia ra tìm thằng nhỏ. Chưa thấy thì cứ xác định đi

Khổ Qua lúc này ngơ ngác hoàn toàn, bởi mọi thứ đều bao bọc bởi cây, cây và cây. Chúng cao che hết cả mặt trời, đặc biệt là những cây đại thụ 3 vòng người ôm đều giăng xích và đóng đinh trên đó. Khổ Qua đưa tay vạt từng cành cây che trước mặt, tay Khổ Qua vừa chạm vào cành gai, chúng ghim vào da thịt làm cậu đỏ cả mắt, mà không khóc nổi. Khổ Qua nhổ từng cây gai ra khỏi tay làm máu chảy ra, cậu chùi vào quần áo. Mà tiếng xe ôtô cùng với tiếng còi càng lúc càng nhỏ dần. Khổ Qua lo là mình sẽ bị lỡ mất, bị bỏ lại nơi đây, vội vàng chạy thật nhanh về trước. Bất thình lình, Khổ Qua vướng chân vào dây leo rừng. Mất đà, cậu bé ngã dúi về trước. Khổ Qua theo quán tính đưa hai tay định chống lấy, nhưng không phải mặt đất mà là 1 lớp thực vật mềm mỏng. Họa ra trước mặt Khổ Qua chỉ là 1 vách đất dựng đứng, thực vật mọc quá dày làm cậu không phát hiện được. Khổ Qua rơi từ trên xuống, may là có thảm thực vật đỡ cho. Từ trong đám dây leo đầy gai, Khổ Qua chui ra ngoài với nhiều vết xước chảy ra máu, trên đầu, mặt đều có gai đâm vào. Khổ Qua mắt rưng rưng, kêu từng tiếng to:

- Mẹ ơi, đón Khổ Qua đi đu ngựa, mẹ ơi, mẹ ơi