Năm đó, vì lợi ích của bản thân, Mục Hướng Dương đã gần như từ bỏ việc cứu vợ con, để mặc bọn bắt cóc gϊếŧ chết vợ mình và hành hạ đứa con còn nhỏ dại. Nếu không phải lúc đó cảnh sát đến kịp thời, có lẽ Mục Tiểu Khả cũng đã chết cùng mẹ rồi.
Sau đó Mục Tiểu Khả bị câm nhiều năm, nên không thể gọi mẹ. Khi đã lớn hơn và hiểu chuyện, Mục Tiểu Khả biết mẹ đã mất, ba cũng rất đau buồn, nên cũng ít khi nhắc đến mẹ. Nhưng cũng chính vì vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Mục đều ngầm đồng ý coi như chưa từng có người phụ nữ ấy, không ai nhắc đến, không ai hỏi han.
Mục Hướng Dương có thể quên, những người làm thuê có thể không biết, nhưng duy chỉ có Mục Tiểu Khả là không thể vứt bỏ mẹ mình. Vì vậy, sau bao nhiêu năm qua, người duy nhất còn đau khổ vì mẹ chỉ có mình Mục Tiểu Khả mà thôi.
Còn về phần Mục Giai, như chính anh ta từng nói, anh ta ghét mẹ của Mục Tiểu Khả. Bởi vì Mục Giai là con riêng, là đứa con sinh ra trước khi Mục Hướng Dương kết hôn với mẹ Mục Tiểu Khả, một đứa con riêng mà Mục Hướng Dương đã giấu giếm nhiều năm.
Mục Tiểu Khả vẫn còn nhớ cảnh tượng khi Mục Giai trở về. Ba cậu dẫn theo đứa trẻ lớn hơn cậu hai tuổi, không chút nể nang công khai thừa nhận đây là con của mình ngay trong buổi tiệc sinh nhật của mẹ cậu. Sau đó, ba mẹ cậu bắt đầu cãi vã không ngừng. Rồi sau đó cậu và mẹ bị bắt cóc, mẹ cậu cũng vĩnh viễn rời xa cậu.
Nếu không phải vì sự xuất hiện của Mục Giai, mẹ cậu đã không cãi nhau với ba, cũng không dẫn cậu rời khỏi nhà họ Mục, càng không bị kẻ thù bắt cóc.
Về cái chết của mẹ, Mục Tiểu Khả đã từng oán trách Mục Hướng Dương và Mục Giai. Nhưng sau đó, họ dường như đều cố gắng bù đắp hết thảy cho cậu. Cậu còn nhỏ, cũng chỉ có hai người thân này, dần dần cậu hoà thuận với họ như lúc ban đầu, thậm chí còn phụ thuộc vào người anh trai quá đỗi xinh đẹp này.
Tuy nhiên, sự phụ thuộc của cậu đổi lại chỉ là sự tính toán... Cậu không muốn diễn vai anh em hòa thuận với Mục Giai nữa, cậu cũng không muốn quan tâm đến thể diện của ba nữa. Cậu chỉ muốn mình có thể sống tốt!
"Con... con nói gì cơ?" Mục Hướng Dương bị ánh mắt của Mục Tiểu Khả làm tổn thương, ông ta không dám tin Mục Tiểu Khả lại để ý đến người mẹ đã mất gần 10 năm nhiều như vậy, thậm chí còn muốn kế thừa sự nghiệp của bà. Chuyện gì đã xảy ra!
"Con không hứng thú với việc quản lý công ty, nên con sẽ không tranh giành tài sản với anh. Con cũng đã nói với anh rồi, con không cần bất cứ thứ gì của nhà họ Mục, chỉ cần căn nhà mẹ để lại. Nhưng anh lại nói muốn lấy cả căn nhà đó, muốn con không được làm gì cả, muốn con trở thành một kẻ vô dụng, cả đời chỉ có thể bị anh ấy điều khiển."
Mục Tiểu Khả đánh máy xong những dòng này, rồi gửi thẳng vào nhóm chat gia đình có cả ba người. Mục Giai muốn ngăn cản cũng không kịp.
"Mục Tiểu Khả, con đang làm gì vậy? Chưa thành niên đã muốn chia gia sản à?"
Mục Tiểu Khả rất bình tĩnh tiếp tục gửi tin nhắn: "Con không có tư cách chia gia sản của ba, con chỉ muốn lấy lại những thứ mẹ để lại. Con có thể không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, nhưng đồ của mẹ, dù chỉ một xu cũng không thể cho người khác."
"Mục Tiểu Khả!"
"Con không ăn nữa, hai người cứ từ từ dùng bữa." Mục Tiểu Khả ra dấu xong, cầm túi lên rồi rời đi.
"Ba, con đuổi theo nó." Mục Giai lập tức đuổi theo.
Hai người gặp nhau ở cửa, Mục Giai kéo Mục Tiểu Khả vào một góc bên ngoài nhà hàng. "Mục Tiểu Khả, sao mày lại nói nhiều như vậy? Lại còn kể hết chuyện giữa chúng ta cho ba nghe nữa, mày không sợ ba từ nay sẽ không cần mày nữa à?"
Mục Tiểu Khả lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Mục Giai. "Nếu ông ấy từ bỏ tôi, tôi vẫn có thể lấy được căn nhà của mẹ tôi."
"Ý em là sao?" Mục Giai nhìn rõ cử chỉ tay của Mục Tiểu Khả, không khỏi muốn cười nhạo. Mục Tiểu Khả lấy đâu ra tự tin để lấy được căn nhà đó?
"Anh không hiểu luật à? Tôi là trẻ vị thành niên, ba mẹ có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi đến năm 18 tuổi, hơn nữa ngôi nhà đó còn là tài sản trước hôn nhân của mẹ tôi, do đó người thừa kế cũng là tôi."
Mục Tiểu Khả gạt tay Mục Giai ra, "Hy vọng khi làm chuyện xấu, anh nên cân nhắc hậu quả pháp lý. Anh đã trưởng thành rồi đấy."