Nhóc Câm Sống Lại

Chương 47

Sáng chủ nhật và buổi chiều là thời gian họp phụ huynh của khối 10, 11 và khối 12, Mục Tiểu Khả bận rộn sửa chữa cây trâm bị Mục Giai làm hỏng, hoàn toàn không để ý đến chuyện họp phụ huynh.

Cho đến khi La Gia Mính nhắn tin nói ba cậu đã có mặt, cậu mới nhớ ra, cậu sắp phải đối mặt với sự khó dễ của Mục Hướng Dương và Mục Giai rồi.

Mục Tiểu Khả ở nhà không đi đâu cả, chỉ chờ phản ứng của Mục Hướng Dương.

Mục Tiểu Khả ở nhà chờ đợi phản ứng của Mục Hướng Dương mà chẳng đi đâu cả.

Đến trưa, cuối cùng Mục Hướng Dương cũng gọi điện đến. Mục Tiểu Khả đã chuẩn bị xong tinh thần đối mặt, nhưng nụ cười trên gương mặt của Mục Hướng Dương khiến cậu bất ngờ.

"Tiểu Khả à, ba vừa nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm của con. Cô ấy nói con đã thích nghi rất tốt. Sao con không nói với ba là con đã thi tốt như vậy? Nào, ra đây, ba đưa con đi ăn."

Mục Tiểu Khả sững sờ. Ba cậu đang nói gì thế? Tại sao lại muốn đưa cậu đi ăn? Tại sao lại vui vẻ như vậy? Ba cậu vẫn chưa biết chuyện cậu lén làm trâm cài tóc à? Không thể nào, sao Mục Giai có thể nhịn đến giờ mà không nói gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Tiểu Khả?" Mục Hướng Dương thấy cậu đứng ngây ra, không biết cậu đang nghĩ gì.

"Con biết rồi, con xuống ngay."

Mục Tiểu Khả vội vàng đi tìm Mục Hướng Dương. Khi đến cổng trường, Mục Hướng Dương và Mục Giai đang đứng bên đường chờ cậu.

Mục Giai mỉm cười với cậu, nhưng Mục Tiểu Khả lại cảm thấy rùng mình.

Mục Hướng Dương dẫn hai anh em đến một nhà hàng gần đó để ăn.

Ba người vừa ngồi xuống, Mục Giai liền bắt đầu hành động. "Ba, ba xem cái này đi."

Mục Hướng Dương cầm điện thoại của Mục Giai xem kỹ. Trên đó là bức ảnh một chiếc trâm cài tóc, chính là chiếc trâm ngọc mã não "Hạc giữa mây trời" mà Mục Tiểu Khả đã làm trước đó. Mục Tiểu Khả ngồi bên cạnh Mục Hướng Dương, nhận ra ngay tác phẩm của mình. Cậu nhìn về phía Mục Giai, thấy anh ta đang nhếch môi đầy đắc ý.

"Chỉ là một cái trâm thôi mà, có gì hay ho đâu?" Mục Hướng Dương nói.

"Ba không biết đâu, chiếc trâm này là do tiểu Khả làm đấy. Nghe nói nó đã được một ca sĩ nổi tiếng trên mạng mua, gây xôn xao một thời gian đấy." Mục Giai nói với giọng nhẹ nhàng, như thể đang vui mừng vì em trai mình có tài năng vậy.

Tuy nhiên, giọng điệu đó chỉ khiến Mục Hướng Dương thêm khó chịu. "Tiểu Khả, những gì anh con nói là sự thật sao?"

Mục Tiểu Khả không phủ nhận, chỉ gật đầu và ra dấu: "Con thích làm cái này."

"Con thích làm cái này sao?! Con là con trai, làm những thứ hoa lá cành này thì có tương lai gì! Ba vừa nghĩ con đã biết điều, biết chăm chỉ học hành, ai ngờ con lại lén lút lãng phí thời gian làm những thứ vô bổ này!"

"Ôi, ba à, ba đừng giận, bình tĩnh đi. Tiểu Khả chỉ đang phát triển sở thích thôi mà, đúng không? Nó sẽ không ảnh hưởng đến việc học đâu. Ba xem, nó ở một mình mà vẫn thi tốt như vậy, chắc chắn là đã biết sắp xếp thời gian hợp lý rồi."

"Sắp xếp thời gian cái gì! Nó muốn ở một mình chính là để giấu chúng ta làm mấy thứ này, trách không được vẫn không về nhà. Con đã dành hết thời gian vào việc này, đúng không!"

Mục Tiểu Khả im lặng lắng nghe. Cậu cũng không biết giờ nên buồn hay không nên buồn nữa. Phản ứng của Mục Hướng Dương nằm trong dự đoán của cậu. Ba cậu là một người thiên vị và sĩ diện như vậy đấy.

Đối với người anh trai xuất sắc, ba cậu chiều chuộng hết mực. Còn với đứa em trai tầm thường, ông có thể mặc kệ, thậm chí còn cảm thấy phiền phức và chán ghét. Vì vậy ở kiếp trước, ông đã gả thẳng đứa con trai út cho nhà họ Vinh để đổi lấy khoản đầu tư.

Mục Tiểu Khả đánh máy để bày tỏ tâm tư của mình: "Con muốn kế thừa công việc của mẹ."

Sau mười năm, cậu lại nhắc đến mẹ, trực tiếp vạch trần vết thương cũ, không còn quan tâm đến cái gọi là tự trọng của ba mình nữa. Bởi vì chỉ khi tất cả đều đau, ba cậu mới nhận ra cậu đang nghiêm túc.

"Con nói cái gì?!" Đồng tử của Mục Hướng Dương giãn ra. Sau bao nhiêu năm trôi qua, ông ta hầu như không còn nhắc đến người vợ đã qua đời, bởi vì trong đó chứa đựng nỗi nhục mà ông không thể đối mặt.

---------------

Dạo này mình ít ra truyện nên hôm nay combo chục chương luôn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ