Mục Tiểu Khả cất cây trâm vào sau đó khóa lại, quay người nhìn Mục Giai. Mục Giai có vẻ không tin, cậu quyết định nói thẳng hơn nữa: "Em cũng có thể hứa với anh, tài sản nhà Mục em đều không muốn, chỉ có căn nhà này là do mẹ em để lại, em sẽ lấy đi."
Mục Giai sững người, đột nhiên cười lạnh: "Mày đang nói gì vậy, tao đã nói sẽ chăm sóc mày cả đời mà, sao mày có thể nói đến chuyện rời khỏi nhà?"
Mục Tiểu Khả sửng sốt, làm sao Mục Giai có thể nói ra những lời như vậy chứ? Chăm sóc cả đời? Lại giống như kiếp trước, bán cậu cho Vinh Ngạn Triết, rồi để cậu chết dần chết mòn à?
"Anh định chăm sóc em thế nào?" Mục Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào mắt Mục Giai.
Mục Giai nhún vai: "Đương nhiên là để mày ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, à, giờ còn thêm một điều nữa, đừng có gây chuyện trên mạng."
Mục Giai nói rất nhẹ nhàng, như thể xóa bỏ sự tồn tại của một con người sống cũng đơn giản như giẫm chết một con kiến vậy.
Nhìn vẻ mặt độc ác của Mục Giai, Mục Tiểu Khả không khỏi nghi ngờ chuyện năm xưa cậu ngủ cùng một chỗ với Vinh Ngạn Triết, chuyện kết hôn với Vinh Ngạn Triết, chuyện bị Vinh Ngạn Triết giam cầm, tất cả mọi thứ, đều là do Mục Giai tính toán. Mục Giai mới lớp 12 đã có ý muốn Mục Tiểu Khả biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này, Mục Giai hẳn đã dùng hết thủ đoạn làm cho tất cả mọi người xấu hổ khi nhắc tới tên nhóc câm như cậu, làm cho cậu này hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
"Tiểu Khả, Phó Gia Uân là hot boy trường hoàn hảo như vậy, tại sao mày lại không thích nữa, một anh trai hàng xóm tài giỏi uyên bác như vậy sao mày có thể không thích?"
"Tại sao em còn phải thích anh ta!" Mục Tiểu Khả giận dữ ra dấu, rốt cuộc Mục Giai muốn làm gì?
"Mày không thích hắn, tao làm sao có thể giành được từ tay mày, làm sao có thể khiến mày sống cả đời dưới cái bóng của tao?"
"Anh điên rồi!"
"Tao không điên, người điên là mày, mày quên rằng người đang uống thuốc là mày à?"
Mục Tiểu Khả nhíu chặt mày, cậu đột nhiên cảm thấy Mục Giai thật đáng thương, rõ ràng đã được nhà họ Mục công nhận, đã là người thừa kế được chỉ định của nhà họ Mục rồi, tại sao vẫn phải tìm sự tự tin từ cảm giác thỏa mãn khi đánh bại cậu chứ?
Ngay cả khi thắng cậu trong chuyện tình cảm, thì có thể chứng minh được gì chứ?
"Ánh mắt của mày giống hệt mẹ mày, năm đó khi tao trở về, bà ấy cũng nhìn tao như vậy. Tao thực sự muốn móc mắt bà ấy ra, ha, sau đó bà ấy chết rồi, phải không, còn chết rất thảm, Tiểu Khả à, mày nói xem mày đáng thương đến mức nào, vậy mà còn dám thương hại tao, mày có tư cách sao?"
Tay Mục Tiểu Khả run rẩy không ngừng, cậu nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh về phía Mục Giai.
Mục Giai không phòng bị, bị đánh trúng mặt, lảo đảo ngã xuống đất, ngồi trên đất ngơ ngác nhìn Mục Tiểu Khả như thể vừa bị đánh choáng.
Mục Tiểu Khả ra dấu: "Anh không xứng nhắc đến mẹ tôi, anh không xứng!"
Ngay sau đó, Mục Tiểu Khả gọi video cho Phó Gia Uân.
Mục Giai giật mình, vội vàng đứng dậy: "Mày làm gì vậy, mày gọi cho ai?"
Mục Tiểu Khả nhanh chóng lách qua Mục Giai, mở cửa ra, vậy mà cậu lại quên đóng cửa rồi!
Cậu đẩy cửa ra, Sở Hàm đang dựa vào cửa đối diện nhìn cậu.
Mục Giai đuổi theo ra ngoài, thấy Sở Hàm, tim cũng như treo lên tận cổ họng.
Sở Hàm lạnh lùng nói: "Cúp máy đi, Tiểu Khả."
Còn bên kia điện thoại, Phó Gia Uân đang vui mừng vì Mục Tiểu Khả chủ động liên lạc, chưa kịp nói gì đã bị cắt đứt liên lạc không thương tiếc.
Mục Tiểu Khả bước đến bên cạnh Sở Hàm, ngước nhìn anh, đôi mắt nai tròn xoe vẫn còn hơi đỏ, nhưng không hề lộ vẻ yếu đuối, điều này khiến Sở Hàm rất hài lòng. Sở Hàm xoa đầu Mục Tiểu Khả an ủi, nói với Mục Giai: "Cậu làm anh trai hiếm khi đến thăm em trai mà lại gây ra cảnh tượng khó coi như vậy, cậu đúng là một người anh dịu dàng chu đáo."
Tuy nhiên, ánh mắt của Sở Hàm vẫn dừng lại trên người Mục Tiểu Khả, không hề cho Mục Giai vốn tự phụ về vẻ đẹp của mình một chút ánh mắt nào.