Sau kỳ thi giữa kỳ là buổi họp phụ huynh, báo cáo thành tích đầu tiên của học kỳ này, toàn thể thầy trò đều rất coi trọng. Sở Hàm cũng phải sau khi họp phụ huynh xong mới rời đi.
Tuy nhiên, khi kết quả thi giữa kỳ được công bố, Mục Tiểu Khả vô cùng ngạc nhiên. Cậu không ngạc nhiên vì mình xếp hạng trong top 20 của khối, cậu ngạc nhiên vì thành tích của anh trai cậu Mục Giai.
Cậu không tìm thấy anh trai mình trong top 100!
Ngày đầu tiên có kết quả, Mục Giai đã cầm bài thi của mình đi tìm các giáo viên bộ môn để kiểm tra lại, nhưng dù kiểm tra thế nào, thành tích của cậu ta cũng không có chút tiến bộ nào.
"Thầy cô không chấm sai chỗ nào sao?" Phó Gia Uân cũng không dám tin, thành tích của Mục Giai luôn đứng top đầu, làm sao có thể không vào nổi top 100 chứ, lớp 12 của họ tổng cộng cũng chỉ có 500 người.
"Không, em không biết..." Mắt Mục Giai đỏ hoe, cậu ta nhớ lại những lời Mục Hướng Dương nói với cậu hôm đó. Mục Hướng Dương đặt kỳ vọng quá lớn lên vai cậu ta, nếu cậu ta không làm được, cậu ta không dám tưởng tượng Mục Hướng Dương sẽ quyết định tương lai của nhà họ Mục như thế nào.
"Ê, giáo thảo*, tớ thấy bảng xếp hạng của lớp 10 rồi, em trai tiểu Khả nhà cậu đứng thứ 8 đấy."
*giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi
Mục Giai giật mình quay đầu lại, "Cậu nói gì cơ?!"
Mục Tiểu Khả!
Tối về nhà, Mục Tiểu Khả không hề đề phòng nhìn thấy Mục Giai ở nhà.
Mục Tiểu Khả bước nhanh vào, Mục Giai đang đứng trước bàn làm việc của cậu, nhìn cậu với ánh mắt vừa hung dữ vừa châm biếm: "Mục Tiểu Khả, tao không ngờ mày còn rảnh rỗi làm mấy cái trâm cài tóc. Sao, bị điên chưa đủ gây chấn động trong trường à, còn muốn làm hot boy mạng mới thỏa mãn hả?"
Vừa tan học Mục Giai đã xin mật khẩu cửa căn hộ từ Mục Hướng Dương, mục đích là để tìm Mục Tiểu Khả gây sự. Xem coi thằng nhãi này làm trò gì, té ra Mục Tiểu Khả đã sa sút đến mức phải làm đồ thủ công để cầu xin người ta chú ý, quả là một trò cười lớn.
Mục Tiểu Khả chạy tới phát hiện Mục Giai không chỉ mở hộp đựng nguyên liệu làm trâm, mà còn xem cả máy tính của cậu.
Mục Tiểu Khả thực sự thấy Mục Giai vô lý, giận dữ ra dấu tay với anh ta: "Anh muốn làm gì? Tại sao anh lại đến đây?"
"Tại sao tao lại đến á? Tao đến xem mày học hành thế nào, xem mày làm sao mà lọt vào top 10 khối. Nhà họ Mục chúng ta có một thằng nhóc học giỏi như mày, tao không đến xem thì sao xứng đáng với lời dặn dò của ba? Ông ấy đã nhắc tao phải luôn chăm sóc mày mà."
Vừa nói Mục Giai vừa đập một cây trâm Mục Tiểu Khả đã làm xong xuống đất.
Tiếng trâm va chạm với mặt đất gần như đập vỡ trái tim cậu, đó là tâm huyết của cậu! Mục Tiểu Khả vội vàng nhặt cây trâm lên kiểm tra, chất liệu xà cừ không chịu nổi va đập mạnh như vậy, một bông hoa hải đường đã bị đập hỏng!
Mục Tiểu Khả đau lòng vô cùng, tuần này vì kỳ thi cậu gần như không có thời gian làm đồ thủ công, cây trâm này thứ bảy đã phải gửi đi rồi, cậu vốn đã chuẩn bị xong xuôi, tại sao Mục Giai dám phá hỏng thành quả của người khác như vậy chứ, hiện tại cậu còn có thể giao hàng đúng hẹn được sao?
"Đau lòng lắm hả? Tiểu Khả, trái tim tao mới đau đây này. Từ khi mày lại bị câm, tao tưởng mày sẽ không ngốc nghếch tranh giành với tao nữa, nhưng giờ tao mới biết, mày đã khôn ra rồi, biết cãi cọ vô ích nên bắt đầu giả vờ từ chối để lạt mềm buộc chặt, đúng không?"
Mục Tiểu Khả nhìn vẻ mặt xấu xí và ác độc của Mục Giai, không khỏi lắc đầu, Mục Giai thật sự không thể cứu vãn mà. Cậu đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, cậu ghét Phó Gia Uân và Vinh Ngạn Triết, nhưng Mục Giai cứ phải suy diễn lung tung làm gì?
"Em ghét Phó Gia Uân, em cũng ghét Vinh Ngạn Triết, em sẽ không tranh giành bất kỳ ai trong số họ với anh, em nói lại rõ ràng một lần nữa! Anh có thể đừng tưởng tượng lung tung nữa được không?"