Chỉ chốc lát sau xe liền đến trường học, Mục Giai cùng Mục Hướng Dương đi theo Mục Tiểu Khả đến lớp, chủ nhiệm lớp nhìn thấy bọn họ lập tức gọi Mục Giai, “Mục Giai à, sao em lại tới đây.”
Mục Giai ngoan ngoãn chào thầy, “Thưa thầy, đây là em trai em, em ấy bị câm…”
Lời kia vừa thốt ra, những học sinh và phụ huynh khác xung quanh bọn họ đều nhìn sang, sắc mặt chủ nhiệm lớp cùng Mục Hướng Dương đều có chút khó coi.
Mục Hướng Dương kỳ thực đã gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm từ lâu, hy vọng giáo viên chủ nhiệm có thể quan tâm cậu nhiều hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là muốn khiếm khuyết của đứa nhỏ sẽ bị phơi bày trước mọi người.
“Ầy, không có việc gì không có việc gì, chỉ là tạm thời không nói được mà thôi. Không sao đâu, Tiểu Khả, kết quả thi tuyển sinh cấp ba của em rất tốt, sau này em càng phải cố gắng hơn nữa nhé."
Mục Tiểu Khả gật đầu, tự mình điền thông tin.
Khi Mục Tiểu Khả sắp xếp đồ đạc, toàn bộ phòng học yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng động.
Mục Tiểu Khả không biết tại sao bọn họ lại im lặng, chẳng lẽ là bởi vì cậu bị câm à?
Mục Tiểu Khả không quá quan tâm, sau khi hoàn thành thủ tục liền chào tạm biệt giáo viên.
Lúc xuống lầu, Mục Giai đi theo phía sau Mục Tiểu Khả, bắt đầu giải thích hành vi thất lễ vừa rồi của mình, "Tiểu Khả, thật xin lỗi, anh trai không cố ý vạch trần khiếm khuyết của em, anh chỉ muốn nói với giáo viên một chút, để ông ấy có thể quan tâm em một chút, em cũng thấy rồi, quan hệ của anh và thầy Trần rất tốt.
Mục Tiểu Khả lập tức xua tay ra hiệu không có gì, chào Mục Hướng Dương rồi thu dọn hành lý.
Mục Hướng Dương không muốn lãng phí thêm thời gian, liền để Mục Giai làm việc của mình.
Mục Giai không hiểu nói: “Ba, ba không cùng con đi báo cáo à, còn có em trai nói muốn thu dọn hành lý, em ấy cũng muốn trọ ở trường à?”
Kỳ thật cậu ta đã sớm muốn hỏi, buổi sáng thức dậy thấy tài xế đang xách vali, rốt cuộc đó là của ai?
“Em trai con muốn đến sống ở Thế Hoa, giờ ba phải đến đó dọn dẹp một chút, lớp 12 không phải cần báo cáo à, con nhanh dọn dẹp vệ sinh ký túc xá đi, đừng trì hoãn nữa.”
“Thế Hoa…Ba không phải nói….”
“Được rồi, đây là căn chung cư mẹ Tiểu Khả để lại, nó muốn ở thì ở, con nếu muốn ra ngoài ở, ba sẽ tìm cho con một căn khác.”
Mục Hướng Dương vốn không hài lòng với việc Mục Giai nói ra việc Mục Tiểu Khả bị câm, Mục Giai không những không biết kiềm chế bản thân mà còn quan tâm đến căn chung cư mẹ Mục Tiểu Khả để lại, vì vậy Mục Hướng Dương cũng trở nên mất kiên nhẫn với Mục Giai.
Nhưng dù sao đây cũng là con trai lớn mà ông yêu thương hơn mười năm, thấy Mục Giai không vui, ông có chút thương tiếc, “Được rồi được rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu, con mau thu dọn đồ đạc đi.”
Mục Tiểu Khả ở bên cạnh nhìn, cuối cùng cũng theo Mục Hướng Dương rời đi, tuy cảm giác được đôi mắt phượng của anh trai đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cũng không hề quay đầu lại...
Căn chung cư do mẹ Mục Tiểu Khả để lại thực ra rất rộng, gần 150 mét vuông, có bốn phòng. Kiếp trước Mục Tiểu Khả chỉ đến đây một hai lần khi còn học cấp 2, phần lớn thời gian Mục Giai đều không muốn cậu đến, nên cậu không mấy quen thuộc với căn chung cư này.
Tuy nhiên, giờ đây ngôi nhà này chỉ thuộc về cậu.
Cho dù sau này ba cậu có mở miệng giúp Mục Giai hay không, cậu cũng sẽ không bao giờ để Mục Giai dính líu đến căn chung cư thuộc về mình này nữa.
Mục Hướng Dương cùng những người giúp việc theo giờ cùng nhau giúp Mục Tiểu Khả dọn dẹp phòng, Mục Tiểu Khả cũng chuyển hộp khóa chứa di vật của mẹ đến đây, thừa dịp Mục Hướng Dương và những người khác không để ý đến trộm giấu vào bên trong tủ quần áo.
Mục Hướng Dương dạy Mục Tiểu Khả cách cài đặt dấu vân tay, sau đó đưa chìa khóa dự phòng cho cậu, “Nếu mất điện thì dùng chìa khóa này để mở, chìa khóa này nhất định phải mang theo bên người, buổi tối đi ngủ nhất định phải khóa trái, chú ý điện, nước, gas. Con đột nhiên muốn sống một mình, ba không yên tâm.”
Mục Tiểu Khả cười nói: “Con sẽ học cách sống một mình.” Hiện tại học được cách sống một mình, cậu mới có thể tránh khỏi bi kịch kiếp trước.