Mục Tiểu Khả ngồi bên cạnh ba mình, nhưng ba thật lâu không mở miệng nói chuyện. Mục Tiểu Khả không nghĩ chỉ vài lời đơn giản như vậy có thể thay đổi ba mình, nhưng ít nhất nó có thể khiến ba cậu cảm thấy càng áy náy hơn.
“Tiểu Khả, có thật như bác sĩ nói không, có phải có thứ gì đó xung quanh làm con sợ không?”
Mục Tiểu Khả nghe thấy ba mình đè thấp giọng nói chuyện, có lẽ xấu hổ khi hỏi như vậy, quan hệ cha con giữa cậu và ba mình rất phức tạp, một đứa trẻ vô dụng đã khôi phục giọng nói, lại đột nhiên mất khả năng nói chuyện, cậu không biết ba mình nghĩ gì, nhưng bác sĩ nói là một người cha, ông cần phải gánh vác phần trách nhiệm này.
Mục Tiểu Khả nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định lời của bác sĩ.
Điều cậu sợ là sự phản bội và thờ ơ của gia đình sau khi lợi dụng rồi bỏ như miếng giày rách, còn có cái người gọi là ‘chồng’ luôn vũ nhục và ngược đãi cậu.
Những thứ này vẫn luôn vờn quanh bên người cậu, khiến cho cậu thường xuyên không thể yên giấc.
“Con có nghĩ thế nào?”
“Con muốn ở một mình trong căn chung cư mẹ để lại.”
Mục Tiểu Khả khoa tay múa chân nói, trọng điểm là cậu muốn ở một mình.
Căn chung cư đó là do mẹ cậu mua khi còn sống, đặc biệt chọn khu dân cư gần trường trung học số 1. Mẹ cậu nói rằng sau này bà sẽ cùng cậu sống ở đó, để Tiểu Khả có thể ăn đồ mẹ nấu, được mẹ chăm sóc mỗi ngày.
Căn chung cư này kiếp trước bị Mục Giai chiếm lấy, hình như còn thành nơi Mục Giai cùng Phó Gia Uân yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Kiếp này, Mục Tiểu Khả không thể để Mục Giai lấy đi những gì mẹ mình để lại, cho dù hai anh em có mười năm tình nghĩa, nhưng cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, Mục Tiểu Khả không dám quên cái chết của mẹ mình là do ai gây ra.
Mục Hướng Dương thấy Mục Tiểu Khả đưa ra yêu cầu này, lập tức liền khó xử, trước khi đi Mục Giai đã hỏi xin căn chung cư này, lúc ấy Mục Hướng Dương cũng không coi trọng, trực tiếp đồng ý.
Dù sao Mục Giai cũng là đứa nhỏ được nuông chiều từ nhỏ, nhiều năm như vậy chưa từng trọ ở trường, nếu không quen có thể bí mật xin trường học chuyển vào tiểu khi đối diện, đây là dự định trước đó của hai người.
Tại sao Mục Tiểu Khả lại đưa ra yêu cầu như vậy? Chẳng lẽ hai anh em thật sự có mâu thuẫn gì đó?
"Tiểu Khả, căn chung cư này, trước đây anh trai con đã hỏi xin ba rồi, con xem, hay là con cứ ở nhà, ba đổi cho con một căn phòng mới lớn hơn nhé?”
“Con không thể có nó à?” Cả khuôn mặt Mục Tiểu Khả đều trầm xuống, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cậu không làm ầm ĩ, chỉ đứng dậy rời đi.
Mục Hướng Dương vội vàng kêu: “Này, Tiểu Khả, chuyện này……”
Mục Tiểu Khả không dừng lại.
Mục Hướng Dương nặng nề thở dài, ông đã quen thiên vị rồi, cho dù có lời khuyên của bác sĩ, ông vẫn luôn ưu tiên Mục Giai.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thất vọng và bất lực của Mục Tiểu Khả, Mục Hướng Dương phát giác mình thật sự quá đáng.
“Thôi quên đi!” Ngay lập tức, ông gọi cho thư ký: “Tìm người dọn dẹp căn chung cư gần trường trung học số 1, mua thêm ít đồ đạc nữa.”
“Có phải căn mà phu nhân mua trước khi kết hôn phải không?” Câu hỏi của thư ký khiến Mục Hướng Dương càng thêm chột dạ, “Đúng, sau khi Tiểu Khả khai giảng sẽ chuyển vào sống ở đó, thuận tiện tìm người giúp việc làm theo giờ có chứng nhận, phụ trách nấu cơm quét tước.”
Vào ngày đăng ký chính thức vào trường trung học, Mục Tiểu Khả và Mục Giai ngồi cùng nhau trên một chiếc xe, cùng ba bọn họ đến trường học.
Mục Giai trên đường đi rất quan tâm đến Mục Tiểu Khả, nói đủ mọi chuyện trong trường, mua đồ ăn ở đâu, đi khám bác sĩ ở đâu, tìm giáo viên ở đâu, mọi thứ đều được giải thích chi tiết.
Mục Tiểu Khả thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, nhưng so với sự nhiệt tình của Mục Giai, cậu có vẻ hơi lạnh lùng.