Tổng Hợp Đoản Văn Đam Mỹ Tự Sáng Tác

Quyển 1 - Chương 3

Thế giới 1: Gia nô

Chương 3: Không mời phạt tử tế, bị phạt nhét gừng vào lỗ thịt, bị con trai đặt lên đùi đét mông

Khuôn mặt của Chu Tự Hãn vẫn không có biểu cảm gì nhưng vành tai đã đỏ bừng lên. Anh hơi rũ mi, dịu ngoan ưỡn ngực lên để cho người đàn ông có thể dễ dàng lột bỏ hai miếng urgo che đi hai núʍ ѵú to tròn mọng nước của mình, khàn giọng đáp, “Họ không dám hỏi, thưa chủ nhân.”

Sự nghe lời và thuận theo của Chu Tự Hãn khiến người đàn ông hài lòng. Hắn ta hôn lên trán anh một cái, thò tay xuống vuốt ve cái mông săn chắc của anh, nói, “Ngoan, lát nữa sẽ khiến cho trung úy Chu kêu da^ʍ. Giờ có việc cho anh làm đây.”

Người đàn ông búng tay, con robot đang miệt mài cưỡиɠ ɧϊếp Chu Hành lập tức dừng lại mọi động tác, thô lỗ rút mạnh dươиɠ ѵậŧ giả vẫn còn đang chôn sâu trong cái lỗ đã sắp toác hoác của Chu Hành ra. Động tác này khiến cho cả người Chu Hành cứng đờ, không kìm được mà phát ra một tiếng kêu mềm nhũn dâʍ đãиɠ. Người đàn ông nâng cằm Chu Hành lên, giả vờ thương tiếc lau nước mắt trên mặt y, nhẹ nhàng nói, “Khóc bây giờ còn sớm lắm, giám đốc Chu, phép lịch sự của chú đâu rồi? Anh Tự Hãn đã về mà chú không chào sao?”

Chu Hành đã khóc đến khàn cả giọng nức nở, “Chào… Chào anh Tự Hãn…”

“Thế mới ngoan chứ.”, người đàn ông vuốt ve gò má đẫm nước mắt của Chu Hành, nói tiếp. “Nào, bây giờ thì anh Tự Hãn sẽ là người trừng phạt chú. Giám đốc Chu, nên nói thế nào không cần cháu dạy cho chú nữa đúng không?”

Chu Hành rất muốn lắc đầu từ chối nhưng lại không dám. Y nhìn Chu Tự Hãn bằng đôi mắt đẫm nước, cả khuôn mặt anh tuấn đỏ chót vì nhục nhã và xấu hổ, mãi một lúc sau mới rầm rì được một câu, “Mời… Mời anh Tự Hãn đét mông em…”

Người đàn ông nở một nụ cười xấu xa, hiển nhiên là không đồng ý với cái cách xin phạt hời hợt này của Chu Hành. Hắn ta vỗ nhẹ lên cái mông tròn trịa của Chu Hành, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Xem ra giám đốc Chu vẫn không chịu hiểu thân phận của mình rồi. Chú nói xem, một tháng bị dươиɠ ѵậŧ giả chứa nước gừng cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα có thể sửa được cái tật xấu này của chú không?”

Chu Hành trợn to mắt, lỗ thịt lập tức co rụt lại vì sợ hãi. Y rất muốn nói gì đó để cứu vãn tình hình nhưng đã không còn kịp nữa rồi, người đàn ông đã cầm lấy một củ gừng già đã được gọt vỏ sẵn ở bên cạnh, nở một nụ cười hiền lành với y trước khi thô lỗ cắm vào trong cái nơi đã bị tra tấn suốt từ tối đến giờ của y.

Cái lỗ nhỏ tham ăn kia không hề biết lựa chọn thứ để “ăn” là gì, chỉ cần là thứ gì hình trụ dài và có thể nhét được vào bên trong. Đồng tử của y co lại, cổ họng phát ra tiếng “ư ư” thê thảm, mông thịt run bần bật, hiển nhiên là cảm thấy quá “mất hồn” vì cảm giác mà củ gừng kia mang đến.

“A… Hức… Chủ nhân……. Hức…..”

Ngoại trừ khóc lóc và rêи ɾỉ ra, Chu Hành cũng chỉ có thể buộc bản thân dẩu mông lên, hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ vị chủ nhân trẻ tuổi trước mặt. Bàn tay ác ma kia cố ý đẩy sâu củ gừng vào bên trong cái lỗ đã sưng đỏ không thể chịu nổi của Chu Hành, nước gừng ứa ra men theo các ngõ ngách của những nếp uốn trên vách tường bằng thịt, bắt đầu thiêu đốt làn da mẫn cảm và tràn đầy dây thần kinh ở nơi đó. Chu Hành kêu khóc đến khàn cả giọng nhưng chẳng có ích gì, củ gừng tươi sống đó vẫn bị đẩy lọt thỏm vào bên trong cơ thể y, người đàn ông cũng đã cởi bỏ còng tay cho y, bắt y đứng lên rồi lặp lại lời mời phạt một cách đàng hoàng tử tế.

Chu Tự Hãn vẫn bình tĩnh chứng kiến hết thảy, nhưng khi Chu Hành đi đến trước mặt anh, nức nở nói trọn vẹn câu “Mời anh Tự Hãn đét sưng mông và c̠úc̠ Ꮒσα không nghe lời của em” trong trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải che thân, gò má của Chu Tự Hãn mới không nhịn được mà đỏ bừng lên.

Dù là cha con ruột nhưng ở trước mặt người đàn ông, Chu Hành lại có địa vị thấp nhất nhà. Bình thường nếu Chu Tự Hãn phạm lỗi thì người đàn ông sẽ đích thân trừng phạt Chu Tự Hãn, Chu Hành là cha cũng phải bị phạt vì tội không biết dạy con, nhưng nếu Chu Hành phạm lỗi, Chu Tự Hãn sẽ phải là người trừng phạt Chu Hành vì xét theo bối phận, Chu Tự Hãn trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông trước cả Chu Hành, thế nên Chu Hành chỉ được xem là phận làm em, chỉ có nước phải nghe theo.

Chu Tự Hãn quỳ dưới sàn, gò má và vành tai đỏ ửng nhưng không thể không nghe lời. Anh đứng dậy, kéo chiếc ghế tựa trong phòng ngồi xuống, Chu Hành run rẩy bước tới nằm sấp xuống ngang đùi anh, hai tay chống xuống đất, mũi chân nhón lên cao, phơi cặp mông trắng tròn lên chờ bị phạt.

Người đàn ông nhẹ nhàng nói, “Làm nóng người cho giám đốc Chu trước cái đã. Mỗi bên mông bốn mươi bàn tay.”

Chu Hành run lên, bị chính con trai ruột đét mông đã đủ xấu hổ nhưng bởi vì địa vị quá thấp, y chỉ có thể ngoan ngoãn dẩu cái mông đáng thương lên thật cao rồi run giọng nói, “Chu Hành đã cởi sạch, mời anh Tự Hãn dạy dỗ cái mông không nghe lời của Chu Hành.”