Thế giới 1: Gia nô
Chương 2: Bị con trai nhìn thấy cảnh tượng mình bị dươиɠ ѵậŧ giả cᏂị©Ꮒ khóc
Chu Hành nằm bò trên người người đàn ông, cái mông tròn trịa và cong vểnh dẩu về phía sau. Người đàn ông vuốt ve đôi gò thịt mượt mà của y, những đầu ngón tay thon dài của hắn mơn trớn làn da nhẵn nhụi, lòng bàn tay thậm chí còn khẽ tâng hai luồng thịt đàn hồi tuyệt diệu đó mấy lần trước khi tàn nhẫn vạch mở hai cánh mông, phơi bày lỗ thịt sưng to và đỏ tươi ra với người máy. Người máy không có tri giác và cũng không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào cả, nó chỉ nhắm thẳng cái dươиɠ ѵậŧ giả dài mười tám centimet vào cái lỗ nhỏ đã bị cᏂị©Ꮒ đến không còn khép kín lại được kia, máy quay trước ngực của nó cũng ghi lại toàn bộ cảnh tượng cái lỗ đã bị chơi nát kia nuốt lấy món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© bằng nhựa dẻo đó trong lúc đẩy sâu qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ vào đến tận cửa kết tràng trước. Đôi mắt của Chu Hành trợn to, cố gắng giãy giụa nhưng rồi chẳng có tác dụng gì cả.
Cánh tay của người máy bắt đầu hoạt động, qυყ đầυ bằng nhựa dẻo của dươиɠ ѵậŧ giả lập tức dộng mạnh vào cái nơi vốn không thể chịu đựng được nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt kia của Chu Hành. Y hộc ra một tiếng kêu lạc giọng, cái mông không ngừng run bần bật giống như người bị mắc Parkinson nhưng cơ thể bị giam cầm trong vòng tay của người đàn ông khiến y mất đi cơ hội giãy giụa, chỉ có thể khóc lóc nằm bò dẩu mông ở đó, tuyệt vọng bị dươиɠ ѵậŧ giả nện lỗ hậu đến kêu khóc thất thanh.
Người đàn ông đang ôm Chu Hành dửng dưng trước dáng vẻ đau khổ trộn lẫn với dâʍ đãиɠ của y, hắn ta từ tốn vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Chu Hành giống như đang ve vãn tình nhân, à không, chính xác hơn là giống như đang vuốt ve đầu của một con cún lớn. Mồ hôi trên người Chu Hành thấm ướt ngực áo sơ mi của hắn ta nhưng hắn ta cũng chẳng quan tâm gì mấy, một mặt thưởng thức hình ảnh được tường thuật trực tiếp từ máy quay của robot trên TV, một mặt lắng nghe tiếng kêu khóc dâʍ đãиɠ đáng thương của Chu Hành, thậm chí còn bóp hai cánh mông thịt đầy đặn của y rồi tách sang hai bên để có thể ngắm nhìn kỹ hơn quá trình y bị máy móc cưỡиɠ ɧϊếp đó.
Chu Hành không biết mình đã bị dươиɠ ѵậŧ giả cᏂị©Ꮒ bao lâu, lỗ thịt ở phía sau tưởng chừng như đã chết lặng. Y bị người đàn ông nâng cằm lên hôn môi, tiếng nấc nghẹn ngào và tiếng thút thít của y đều bị người đàn ông nuốt chửng.
Vào lúc này, cửa tầng hầm mở ra, có người đi từ trên xuống.
Đầu lưỡi của Chu Hành bị người đàn ông mυ'ŧ đến tê dại, cả khoang miệng của y bị đối phương chiếm cứ, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bò trong lòng hắn ta run rẩy không ngừng vì cơn kɧoáı ©ảʍ dị dạng do robot mang đến. Dù lỗ thịt đã bị thọc đến tê dại nhưng miệng kết tràng bị giã liên tục lại hình thành cảm giác sung sướиɠ, trong lúc di chuyển, phần thân của dươиɠ ѵậŧ giả cọ xát với vùng tiếp giáp với tuyến tiền liệt, cảm giác nôn nóng và nửa vời kia khiến cho cái mông của y vặn vẹo. Trong lúc y không hề hay biết, cái mông mượt mà và cong vểnh của y đã tự động lắc lư để điều chỉnh hướng đâm thọc của dươиɠ ѵậŧ giả với hy vọng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ được tuyến tiền liệt, nhưng hiển nhiên là mọi hành động y làm ra đều chỉ phí công.
Chu Hành khóc lóc bị người đàn ông túm gáy, bị bắt ngẩng đầu lên nhìn người mới xuất hiện.
Khuôn mặt vốn đã đỏ ửng vì tìиɧ ɖu͙© của Chu Hành lập tức đỏ chót vì xấu hổ, cả người y co rúm lại như muốn che giấu hiện trạng xấu hổ của bản thân nhưng người đàn ông khống chế y đã điều chỉnh chế độ cắm rút của robot, dươиɠ ѵậŧ giả lập tức xoáy tròn và càng dộng mạnh hơn, buộc Chu Hành phải dẩu cao cái mông lên theo bản năng, nức nở kêu da^ʍ khi lỗ thịt phải hứng chịu một đợt tra tấn tìиɧ ɖu͙© khác.
“Trốn cái gì? Cũng có phải là lần đầu tiên Tự Hãn nhìn thấy ba mình bị dươиɠ ѵậŧ thọc c̠úc̠ Ꮒσα đâu.”
Mặt Chu Hành đầy nước mắt, thét lên the thé khi qυყ đầυ đột nhiên đổi hướng, giã thẳng vào tuyến tiền liệt của y.
Chu Tự Hãn bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt trước khi quỳ gối xuống, nằm rạp xuống sàn ôm lấy chân người đàn ông, vừa hôn nhẹ vừa chào hỏi, “Chào buổi tối, thưa chủ nhân.”
Người đàn ông dành ra một bàn tay để vuốt tóc Chu Tự Hãn rồi kéo anh quỳ thẳng dậy, nghiêng đầu hôn lên môi anh. Chu Tự Hãn ngoan ngoãn hé miệng để cho đầu lưỡi của người đàn ông vói vào trong khoang miệng mình, cướp đoạt nước bọt và hơi thở đượm mùi thuốc lá của anh.
Anh cũng không dò hỏi Chu Hành đã làm gì khiến chủ nhân phật lòng, chỉ quỳ thẳng dưới sàn hôn môi với chủ nhân trước khi bị gọi đến gần hơn. Người đàn ông vuốt ve sườn mặt góc cạnh của Chu Tự Hãn, nhẹ nhàng hỏi, “Hôm nay đi tập luyện phải cởi trần, có ai hỏi vì sao trung úy Chu phải dán băng urgo trên vυ' không?”