Ngẫm lại nó cũng đã sắp chết rồi, ăn làm gì cho phí lương thực.
Hứa Gia An buông bát đũa xuống, tìm mấy thứ đáng giá như tiền tiêu vặt và quần áo mới mà Hứa Dao cho nó, xếp gọn gàng trên đầu giường.
Sau đó nó đan hai tay vào nhau, nhắm đôi mắt đẫm nước mắt, bình thản nằm trên giường.
Vĩnh biệt mẹ.
"Hứa Dao, cô không sao chứ?"
Hứa Dao vừa mới đi ra ngoài, đã thấy Trương Diệu Văn dùng ánh mắt căng thẳng đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hứa Dao lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
"Vốn không sao, nhưng bị mẹ anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại thành có sao."
Nghe vậy, khuôn mặt hơi ngăm của Trương Diệu Văn đỏ bừng lên.
Sáng nay anh ta đi cùng cha mình đến công xã, xem thử có thể liên hệ được với công ty vận chuyển hay không.
Vừa về đến nhà, anh ta đã nghe nói Hứa Dao gặp chuyện không may trong buổi xem mắt, mẹ anh ta còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai câu, bôi nhọ thanh danh của Hứa Dao.
Bị khổ chủ nhắc nhở, giờ phút này anh ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không ngừng lắp bắp nói lời xin lỗi.
Hứa Dao mất kiên nhẫn xua tay, chuẩn bị đi vào nhà.
Trương Diệu Văn nhìn theo bóng lưng yểu điệu của cô, chợt hoảng hốt: "Sau này tôi còn có thể tới tìm cô được không?"
"Tốt hơn là đừng. Anh bạn à, anh là con trai của đại đội trưởng, tôi không với tới được."
Rất khó để đánh giá Trương Diệu Văn này.
Bạn nói anh ta si tình, nhưng lâu vậy rồi mà vẫn chưa thuyết phục được mẹ mình; bạn nói anh ta không si tình, nhưng anh ta lại nguyên thân mà độc thân đến tận bây giờ.
Nói trắng ra là tính cách quá yếu đuối, không phải là kiểu Hứa Dao thích.
Hơn nữa người Trương Diệu Văn thích là nguyên thân, nói rõ ràng sớm một chút thì tốt cho cả hai bên.
Trương Diệu Văn trưng vẻ mặt đau khổ nhìn theo Hứa Dao đi vào nhà.
Trước kia, Hứa Dao sẽ không từ chối anh ta như vậy, vẫn sẽ để lại cho anh ta chút tơ tưởng, khiến anh ta nghĩ rằng chỉ cần mình tiến tới, sớm muộn gì Hứa Dao cũng sẽ gả cho anh ta…
Anh ta quay vào nhà, phát hiện trong phòng bếp không có người, hai chén cơm đã nấu xong còn đặt trên mặt bếp, bên cạnh đặt đậu đũa đã rửa sạch nhưng chưa xào.
Kỳ lạ thật, cô đứng ngay ngoài cửa, đâu có thấy Hứa Gia An đi ra ngoài.
Hứa Dao quay lại gian phòng của mình trong sự hoài nghi, lại thấy Hứa Gia An khép hai chân, nằm im không nhúc nhích ở trên giường, khóe mắt vẫn ứa nước mắt.
"Con trai, đứng lên nấu cơm đi, sao đã ngủ mất rồi?"
Hứa Gia An mở to đôi mắt mờ sương: "Mẹ ơi, con sắp chết rồi."
"Chết gì chứ? Không phải còn đang sống tốt sao?"