Hứa Gia An xoa xoa bụng nhỏ lép xẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng bệch như sơn lót tường, run rẩy nói: "Con cảm thấy không khỏe, bụng đau lắm, con sẽ bị viên kẹo diệt sâu bọ kia gϊếŧ chết mất thôi"
Bụng của nó đau thật, đấy không phải là ảo giác, Hứa Gia An cho rằng nó sẽ không sống nổi nữa.
Hứa Gia An chỉ vào mấy thứ trên giường: "Tất cả những gì con có đều ở đây, sau khi con chết rồi, mẹ nhớ cầm đi đổi lương thực"
"Mẹ ơi, mẹ đừng chôn con ở dưới đất được không, cứ đốt con đi, rồi mang theo tro cốt của con ở trên người, con sẽ phù hộ cho mẹ."
Như vậy, nó có thể ở bên cạnh mẹ mãi mãi.
Hứa Dao ngây người ra, hiểu được con trai phản diện đã hiểu nhầm, cơ mặt điên cuồng co giật, không nén được cười, bèn cố ý trêu nó: "Không được đâu, chỗ chúng ta quan niệm người mất phải an nghỉ dưới đất, phải chôn trong đất cơ."
Hứa Gia An nghẹn lại, cực kỳ khổ sở.
Nó đã sắp chết rồi, chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ này mà mẹ cũng không thỏa mãn được sao.
Quả nhiên, mẹ nó vẫn không đủ thương nó.
Nhận thức điều này khiến Hứa Gia An cực kỳ lo lắng, còn khiến nó khó chịu hơn cả đau bụng.
Nó nghĩ mình chết nhanh đi thì hơn, dù gì cũng không có ai thương nó.
Hứa Gia An cắn môi, yên lặng xoay người đưa lưng về phía Hứa Dao.
"Phụt" Hứa Dao thấy phản ứng của Hứa Gia An quá đáng yêu, bật cười xoa nắn cái bụng nhỏ của nó: "Kẹo diệt sâu bọ chỉ có thể gϊếŧ sâu, không gϊếŧ trẻ con được, mẹ sẽ không đưa mấy thứ nguy hiểm cho con ăn. Con đau bụng, rất có thể là do đói bụng, mau đứng lên ăn mấy miếng lót dạ đi"
Trước đây Hứa Dao cũng từng ăn thứ thuốc xổ giun quả núi này rồi, lúc ấy còn thải ra giun, có điều cô to gan, chỉ cảm thấy mới lạ.
Ở đời sau, nước đều được lọc sạch, không còn giun sán gì, lại có đủ loại vắc xin phòng bệnh, thuốc xổ giun quả núi mới rời khỏi lịch sử.
"!"
Hứa Gia An cảm nhận lại thật kỹ, hình như đúng là loại cảm giác khó chịu khi đói bụng.
Thật tốt quá, nó vẫn có thể ở bên cạnh mẹ.
Hứa Gia An giống như vừa được sống lại, trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ vui sướиɠ.
Dưới sự khuyên nhủ của Hứa Dao, nó không ăn ngấu nghiến nữa, mà là ăn một miếng cơm lại nhìn Hứa Dao một cái.
Ở thời đại này, buổi tối không có hoạt động giải trí nào, ngủ quá sớm lại hoàn toàn không ngủ được.
Hứa Dao nghĩ, cuộc sống của Hứa Gia An quá đơn điệu, không có món đồ chơi nào, cũng không có bạn chơi cùng, cứ tiếp tục như vậy, trẻ con khó mà không trở nên quái gở.
Lúc cô lớn chừng này hiếm khi gặp được cha mẹ, nhưng mỗi khi cha mẹ quay về nhà đều mang về rất nhiều quần áo và những món đồ chơi xinh xắn cho cô và chị gái.
Tạm thời không có điều kiện mua đồ chơi.
Hứa Dao suy nghĩ một lát, dùng nhánh cây vẽ một bàn cờ caro chín ô trên nền đất sau nhà, vẽ xong lại gọi Hứa Gia An đến.
"Đây là cái gì ạ?"
Hứa Gia An ngồi xổm xuống gần kề Hứa Dao.