Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi

Chương 45: Muốn Khóc

Hứa Dao không hề có gánh nặng trong lòng về chuyện ăn bám.

Cô không ăn thì chỉ có lợi cho nhà chú hai, tốt xấu gì Hứa Vệ Đông cũng là cha ruột của nguyên thân mà.

Hứa Dao thỏa mãn ham muốn buôn chuyện của mọi người, họ thấy vẻ nôn nóng trên khuôn mặt cô không phải là giả, chỉ cảm thán một tiếng rồi tỏa ra khắp nơi giúp cô tìm người.

Chỉ có người nhà ông cụ Hứa là đứng ngây ra như phỗng ở đó.

Tôn Diễm Phương vội vàng túm lấy Hứa Dao, bị dọa đến mức hoang mang lo sợ: "Hứa Vệ Đông thực sự bị bắt ư?"

Hứa Vệ Đông làm việc ở thị trấn, tiền lương một tháng là bốn mươi ba đồng năm hào sáu xu, phần lớn đều chui vào túi tiền của nhà bọn họ.

Nếu Hứa Vệ Đông ngồi tù, lại còn bị lục soát nhà, vậy nhà bọn họ ăn gì mặc gì bây giờ?

Hứa Lan Hương không có tiền học đại học, Hứa Cương cũng không có tiền cưới vợ!

Lưu Mai mấp máy đôi môi khô nứt, khuôn mặt lập tức tái nhợt.

Tại sao có thể như vậy!

Bà kết hôn với Hứa Vệ Đông đã mấy chục năm, Hứa Vệ Đông đối xử với bà không tệ.

Nhưng sau này ông ta lại càng lúc càng lạnh nhạt với bà, thậm chí còn đối xử tốt với cháu gái hơn cả con trai con gái của mình.

Bà cứ nghĩ dù có thế nào, Hứa Vệ Đông cũng không đến mức làm tổn thương con gái ruột của mình, nào ngờ ông ta lại làm ra chuyện như vậy.

Bây giờ không phải là lúc oán trách, Lưu Mai giữ vững tinh thần đi tìm người.

Hứa Dao không để ý đến Tôn Diễm Phương.

Cô đi thẳng theo con đường đi lên thị trấn, lòng bàn chân cọ xát với đôi giày chật cứng đến mức phồng rộp và đau nhức.

Xuyên đến nơi này chỉ toàn tai bay vạ gió, không chỉ toàn bộ siêu xe, biệt thự, trang trại rượu, người mẫu nam của cô đều mất hết, mà ngay cả đứa trẻ mình nuôi cũng không bớt lo.

Cô muốn khóc ghê.

Trong tầm mắt mờ mịt, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn cực kỳ bẩn thỉu, không phải chính là Hứa Gia An đấy ư!

"Hứa Gia An!" Hứa Dao thở hổn hển.

Hứa Gia An mặc bộ quần áo rách rưới không vừa người kia, mang đôi giày vải bị mất đế và hở cả ngón chân, trên tóc đầy bụi đất hòa với mồ hôi.

Chẳng biết nó đã chạy đi đâu mà quần áo cũng dính đầy bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chỗ trắng chỗ đen, trông xám xịt, hệt như một đứa nhỏ ăn mày.

Nhìn thấy Hứa Dao đứng cách đó không xa, Hứa Gia An không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nó ném cái bao bố rách tươm to đùng mà nó đang vác sau lưng ra phía trước.

Nó nở một nụ cười nhẹ với Hứa Dao, kéo cái bao rách tiến từng bước về phía cô.