Lưu Mai tức giận đến mức phát run.
Năm đó thôn nhà bà mất mùa, theo chân đại đội đến thôn Hạ Hà để lánh nạn đói, trên đường đi bị tách khỏi gia đình, một thân một mình gả đến đây.
Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, thiếu đi một phần sức nặng.
Lúc ở nhà họ Hứa, bà chỉ lo vùi đầu làm việc, cái gì nhịn được thì nhịn, cố gắng không xung đột với người khác.
Nhưng lần này Tôn Diễm Phương quá đáng lắm rồi.
Thanh danh của con gái bà vốn dĩ đã không tốt, Tôn Diễm Phương lại rêu rao khắp nơi, Hứa Dao còn sống được nữa không!
Con giun xéo lắm cũng quằn, Lưu Mai thở hổn hển tát Tôn Diễm Phương một cái.
Hứa Dao chạy thẳng từ nhà cũ ra ngoài ruộng, thấy Lưu Mai và Tôn Diễm Phương đang lao vào đánh nhau, xung quanh có vài người can ngăn cho có lệ.
Cô nhanh chóng chạy đến, vừa hỏi thăm, vừa mượn cớ can ngăn mà vừa cấu vừa cào trên người Tôn Diễm Phương.
"Mẹ, mẹ có thấy Gia An đâu không?"
Lúc này, Lưu Mai đã được kéo ra.
Bà làm việc nặng nhọc quanh năm, sức lực không nhỏ như Tôn Diễm Phương, đánh nhau một hồi mà vẫn chưa mệt.
Bà chẳng buồn sửa lại mái tóc bị kéo lỏng của mình, vội vã hỏi: "Không thấy nó à? Giữa trưa mẹ đưa cơm nó vẫn còn nhà, nó có thể đi đâu được?"
Trẻ con chạy lung tung là chuyện bình thường, đứa bé năm tuổi ở quê đã có thể chăm em trai em gái nhỏ hơn mình.
So ra chuyện Hứa Gia An đi đâu có gì vui, mọi người có hứng thú với chuyện giữa Hứa Dao và phó xưởng trưởng hơn nhiều.
Hứa Dao bị hỏi thăm vô cùng phiền chán.
Trong thôn có trẻ con mất tích, cả thôn đều hỗ trợ tìm người, cô nghĩ mình có việc nhờ vả người ta, đành trả lời vài ba câu:
"Phó xưởng trưởng kia là một tên súc sinh, muốn cưỡng ép tôi, đúng lúc có một vị cảnh sát cứu tôi, bây giờ hắn đang ở đồn cảnh sát."
"Cha tôi? Cha tôi cũng bị cảnh sát dẫn đi rồi, bọn họ nghi ngờ cha tôi cấu kết với phó xưởng trưởng lừa bán con gái đi, cũng bị bắt.”
“Hình phạt? Có lẽ sẽ phạt tù tám năm mười năm gì đó, đúng rồi, có thể còn lục soát nhà nữa."
"Gia An nhà tôi không thích chạy lung tung, nó còn đang ốm, tôi lo nó sẽ gặp phải chuyện gì, mong mọi người giúp tôi tìm nó, cảm ơn mọi người."
Hứa Dao cố ý nói theo hướng nghiêm trọng.
Trên đường trở về cô đã nghĩ kĩ rồi, sang năm cô lập tức thi đại học.
Lên đại học sẽ có trợ cấp, có bằng cấp rồi thì tìm được công việc phù hợp, nuôi Hứa Gia An không thành vấn đề.
Trước kì thi đại học vào năm tới, hai mẹ con cô cần có cái ăn.
Cha ruột của Hứa Gia An là người không thể trông cậy vào được, trước hết chỉ có thể tạm thời ăn bám cha mình.