Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế

Chương 6: Chỉ muốn lái một con cơ giáp mà thôi.

Chương 6: Chỉ muốn lái một con cơ giáp mà thôi.

Ký túc xá của trường đại học Canaan là phòng hai người ở, phòng không lớn, có một chiếc ghế sô pha đôi nhỏ, một bàn làm việc, hai chiếc giường dài khoảng một mét hai.

Bạch Phỉ trở về ký túc xá, toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình cậu, bởi vì tính cách của nguyên chủ, hơn nữa trước đó còn nảy sinh ra vấn đề, bạn cùng phòng của Bạch Phỉ không chịu được mà dọn ra ngoài, và cũng không có ai muốn ở cùng với cậu.

Sống một mình, cái này vừa đúng ý của Bạch Phỉ, chẳng qua là tin tức kiểm định về tinh thần lực của cậu vào ba ngày trước, có lẽ đã lan truyền khắp trường. Để tránh những phiền phức không đáng có, tốt nhất vẫn nên chuyển ra ngoài ở thì hơn.

Cũng may là có người chu cấp chỗ ở cho cậu, chứ nếu không với mấy đồng tiền ít ỏi trong túi cậu, nói không chừng cậu còn phải đợi đến tháng sau.

Lúc sắp rời khỏi trung tâm viện nghiên cứu vườn bách thảo, Lan Khuê cho cậu một đống dịch nuôi cấy thực vật.

Bạch Phỉ lấy ra đặt trên bàn, số lượng này còn nhiều hơn số dịch dinh dưỡng mà cậu tích góp được. Lấy ra chiếc hộp hoa văn phức tạp từ trong túi, nhớ đến lời của Lan Khuê trước khi cậu đi.

“Chúng ta chăm sóc những hạt giống thải ra ô nhiễm, thực chất chính là truyền tinh thần lực vào dịch nuôi cấy, rồi nhỏ dịch nuôi cấy lên thực vật.”

Có điều Bạch Phỉ không sử dụng được tinh thần lực, đành phải làm bộ làm tịch cầm một lọ dịch nuôi cấy, mở nắp hộp, nói chuyện với hạt giống: “ Về sau cậu đành chịu uất ức đi theo một người không có tinh thần lực như tôi sống qua ngày rồi.”

“Cũng không biết rốt cuộc cậu là loại thực vật gì, tôi ở Lam Tinh nhiều năm, lại chưa từng gặp qua loại hạt giống như cậu.”

“Có lẽ, cậu là hạt giống lúa nước đã tuyệt chủng nhiều năm cũng nên.” Bạch Phỉ thấy thời gian không sai lệch mấy, liền vặn mở nắp lọ dịch nuôi cấy, nhỏ xuống lớp vỏ của hạt giống.

Lớp biểu bì của hạt giống bị nứt nẻ, lại nhăn nhúm, dịch nuôi cấy nhỏ ở trên đó, như đang ở trên lớp màng chống thấm nước, trượt xuống dưới đáy hộp.

Bạch Phỉ cũng không bất ngờ lắm, dù sao đây cũng là hạt giống không có dấu hiệu sự sống nào trong nhiều năm.

Sau khi cậu hoàn thành thành việc nuôi dưỡng hôm nay, cũng không chú ý đến hạt giống nữa, rửa mặt xong, liền tắt đèn đi ngủ.

Trong bóng tối, dịch nuôi cấy tích tụ ở dưới đáy hạt giống từng chút bị hấp thụ đi.

Ngày hôm sau, Bạch Phỉ thức dậy, nhận được tin nhắn từ quang não thông báo rằng chuyên ngành của cậu bị đổi.

— Bạn học Bạch thân mến, bạn đã được chuyển từ chuyên ngành sửa chữa cơ giáp sang chuyên ngành linh thực. Học kỳ mới đến, đừng có đi nhầm phòng học nhé ~

Không biết có phải là vì câu nói cuối tỏ vẻ dễ thương đến phát nôn kia hay không, mà Bạch Phỉ trong nháy mắt tỉnh ngủ.

Kỳ nghỉ cứ kết thúc như thế, tại sao cậu không xuyên đến vào đầu kỳ nghỉ, mà lại đến vào cuối kỳ nghỉ chứ.

Hôm nay cậu mới biết hóa ra nguyên chủ học sửa chữa cơ giáp, nghe cũng không tệ, nhưng cậu là một tên mù thủ công, sửa chữa cơ giáp là chuyện không có khả năng. Nhưng ở trường học ba năm, không hỏi qua ý kiến của cậu, nói chuyển ngành liền chuyển, điều này có hợp ký không.

Bạch Phỉ đi tới phòng học chuyên ngành linh thực, chỉ có vài người hệ chữa trị ngồi trong đó, nhìn nhân vật làm mưa làm gió mấy ngày gần đây bước vào phòng học.

Bạch Phỉ cảm nhận được trong phòng có vài người có chút sợ cậu, Bạch Phỉ kéo một chiếc ghế dựa qua, đặt trước mặt mấy người đó, chậm rãi ngồi xuống, nhướng mày nhìn bọn họ, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi chuyên ngành của chúng ta bình thường học cái gì vậy?”

Bạch Phỉ lúc không cười nhìn có chút lạnh đạm, thoạt nhìn là một người có chút lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng một khi cười rộ lên, rất nhanh liền có thể khiến mọi người gỡ xuống phòng bị, một số bạn học hệ chữa trị ở trước mặt cậu, nhốn nháo trả lời, cậu một câu tôi một câu.

“Ba năm đầu chúng ta học về hệ thống thực vật, cách chăm sóc thực vật, tập tính, và ôn lại kiến thức…”

“Năm nay sẽ có khóa học thực hành, để tiếp xúc với thực vật, cùng chúng nó lập mối liên kết, thử tạo ra linh thể.”

Một bạn học trong đó nói, ánh mắt có hơi ảm đạm: “Nhưng thật sự nó rất khó, chỉ có hệ chữa trị cấp B trở lên mới thành công tạo được, còn cấp C như tôi tới chỉ để góp cho đủ số lượng thôi.”

“Vậy sao cậu còn chọn chuyên ngành này?” Bạch Phỉ hỏi.

“Vì hồi phổ thông tôi thức tỉnh năng lực hệ chữa trị…”

Câu kế tiếp không cần nói, Bạch Phỉ cũng đã hiểu, bọn họ không có quyền lựa chọn chuyên ngành mình thích.

Chỉ vì người có dị năng hệ chữa trị quá ít, Đế Quốc mới cần phải bồi dưỡng người tài một cách cẩn thận.

Nếu cuộc sống ở tận thế là kiếp trước của cậu, thì cậu đã sống đủ một cuộc đời học giả ở kiếp trước rồi, sống lại một đời, cậu càng muốn học hỏi thêm về kiến thức mới, đi đến những nơi mình chưa bao giờ tới.

Bạch Phỉ nguyện ý chăm sóc thực vật, thanh lọc ô nhiễm, nhưng cậu không muốn trải qua một cuộc sống như vậy, càng không muốn người khác ra quyết định cậu nên sống một cuộc đời như thế nào.

Bạch Phỉ đứng dậy đi đến phòng đào tạo, nói ra suy nghĩ của mình với thầy chủ nhiệm khoa La Khải.

La Khải trừng lớn mắt như chuông đồng, không thể tưởng tượng nổi mà lớn tiếng: “Em nói em muốn đi đâu!?”

“Chuyên ngành cơ giáp chiến đấu.” Bạch Phỉ mỉm cười lặp lại lần nữa.

Cơ giáp, cũng rất ngầu nha, không chỉ ngầu mà còn rất thú vị, nghĩ thôi cũng nóng lòng muốn thử rồi, nhưng người già ở trước mặt lại đang lắc đầu như trống bỏi.

“Đó là ngành dành cho hệ tấn công mới có thể học, một hệ chữa trị như em đừng có mà tham gia chỉ vì muốn vui chơi.” Nếp nhăn trên gương mặt La Khải sụp xuống, khóe miệng mím chặt, ông chắc chắn đứa học trò này đang lấy ông ra làm trò đùa mà.

“Em không có nói đùa.” Nụ cười trên mặt Bạch Phỉ dần tắt đi, nghiêm túc nói.

“Đây là quy định mấy trăm năm của trường Canaan, và cũng là vì tốt cho em, thể trạng của hệ chữa trị rất yếu ớt, tinh thần lực lại mềm mại, không tài nào dung hòa được với cơ giáp, rất dễ dàng bị thương.”

Bạch Phỉ: “Phải thử thì mới biết được chứ ạ, quy định là chết, con người là sống. Nếu nhà trường không cho phép em chuyển sang ngành mà em mong muốn, em sẽ nộp đơn xin chuyển trường.”

“Em… Em đừng nghĩ rằng mình là hệ chữa trị cấp A trân quý, thì muốn làm gì là làm!” La Khải thiếu chút nữa là không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng nhìn vào khuôn mặt tươi cười trước mắt lại như nước đổ lá khoa kia, mà tức đến nghiến răng.

Cuối cùng ông đành phải thương lượng với hiệu trưởng, nói với Bạch Phỉ: “Nếu em vượt qua kỳ thi bài kiểm tra linh thực, thì sẽ để em chuyển qua chuyên ngành khác.” Sau đó ngừng một lát, lại nói tiếp: “Còn nếu thi trượt, thì em phải ngoan ngoãn mà ở lại đây.”

“Dạ được.” Bạch Phỉ đồng ý.

Giống như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt La Khải dịu xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói nghe có chút dịu dàng, nhưng lời nói ra lại tràn ngập vui sướиɠ khi người gặp họa: “Quên nói với em, tám giờ sáng mai sẽ tổ chức kiểm tra kết quả học tập trong ba năm của chuyên ngành linh thực, có lẽ em nên chạy nhanh về nhà để còn kịp đọc sách.”

“A, lại quên.” La Khải làm lố mà vỗ trán, “em còn chưa có sách chuyên ngành này mà.”

“Vậy em không làm phiền thầy nữa ạ.” Bạch Phỉ nói xong, liền xoay người đi ra cửa, đi đến phòng học linh thực, mượn giáo trình điện tử của mấy học sinh vừa nãy, sau đó tải về quang não.

Bạch Phỉ bỏ khóa học buổi chiều, đưa tài liệu học về linh thực trên quang não xuống màn hình trống.

Thoải mái nằm ở trên sô pha, nhanh gọn xem lướt qua kiến thức bài học trong ba năm này.

Khi bạn học trong lớp giới thiệu sơ qua cho cậu, Bạch Phỉ đại khái biết đây là những kiến thức mà cậu có thể hiểu được, với lượng kiến thức về thực vật mà cậu có, đừng nói là kỳ thi, đến cả làm giáo viên cậu cũng có thể làm được.

Nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bạch Phỉ vẫn đem tài liệu từ đầu đến đuôi đọc một lượt, có một ít kiến thức mới mẻ, nhưng mà đối với cậu mà nói, nó vẫn tính là dễ, đa phần đều là kiến thức cậu đã biết.

Tắt màn hình, Bạch Phỉ đi đến bàn làm việc, ánh mắt quét qua chiếc hộp đựng hạt giống.

Chiếc hộp được làm từ một loại khoáng thạch quý hiếm trên tinh tế, đây là loại khoáng thạch có thể ngăn chặn ô nhiễm lây lan.

Vì để nuôi dưỡng tốt hạt giống, bên trong hộp có một lớp trong suốt, nghe nói không chỉ chặn được ô nhiễm, mà còn có thể hấp thụ được ánh sáng mặt trời.

Cho nên sau khi Bạch Phỉ mang hạt giống về, liền mở nắp ngoài của hộp, nắp trong suốt bên trong thì đóng lại, để hạt giống có thể tắm mình trong tinh hoa của trời đất.

Không biết có phải do phơi nắng cả một ngày hay không, Bạch Phỉ luôn cảm thấy hạt giống có chút khác với ngày hôm qua, nhưng lại không biết khác chỗ nào.

Có lẽ do vấn đề tâm lý, Bạch Phỉ lấy ra dịch nuôi cấy mới, nhỏ lên vỏ hạt.

Dịch nuôi cấy đọng lại ở trên vỏ thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn rớt xuống dưới đáy hộp.

Xem ra là do cậu ảo tưởng rồi.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Phỉ đúng giờ đi vào phòng học, trong phòng không có tới hai mươi cái bàn, Bạch Phỉ tìm được bàn có viết tên mình trên đó.

Ghế ngồi thi không giống với cái bàn, nó gắn người máy thẳng đứng kế bên, còn bàn là màn hình điện tử.

Khi kỳ thi bắt đầu, màn hình sáng lên, một cây bút đặc biệt được dùng để trả lời cho các câu hỏi trên màn hình, điều này hoàn toàn ngăn việc gian lận trong kỳ thi.

Đề thi hầu hết đều là câu hỏi trắc nghiệm, lượng câu hỏi rất nhiều, nhưng Bạch Phỉ lại trả lời một cách vèo vèo.

Với tốc độ của cậu, lúc tiếng chuông kỳ thi kết thúc vang lên, vừa lúc cậu cũng làm xong hết câu hỏi, không cần nói những người khác, rất nhiều người vẫn chưa kịp làm xong, vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi thế kia mà.

Bài thi được nộp lên, sau một giây đã có kết quả, đồng thời cũng chuyển đến phòng hiệu trưởng.

“Em ấy thật sự đứng đầu kỳ thi, với điểm số tuyệt đối, tôi không nhìn lầm chứ.” La Khải dụi mắt mình, “trước đây em ấy chưa từng vượt qua kỳ thi nào mà.”

Hiệu trưởng Phương Kính Sơn mở miệng: “Không biết em ấy đã dùng biện pháp gì, nhưng nếu đã nói, vậy để cho em ấy chuyển đi.”

“Nhưng hiệu trưởng, văn bản của Đế Quốc quy định rõ ràng việc này là không được phép.” Giờ phút này trong lòng La Khải rất là bồn chồn.

“Ông biết vì sao Đế Quốc lại quy định điều này không?” Phương Kính Sơn hỏi.

Lời này nói ra khiến La Khải sững người, ông lắc đầu.

“Không biết thì tốt, dù sao về sau loại chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nào nữa đâu.” Ánh mắt Phương Kính Sơn nhìn có chút xa xăm, lúc sau hoàn hồn lại nói tiếp: “Vẫn để chuyên ngành của em ấy là ngành linh thực, còn về cơ giáp chiến đấu xem như là môn tự chọn của em ấy đi.”

Không đợi Bạch Phỉ rời khỏi phòng học, trên quang não truyền đến thông báo cậu thành công đăng ký khóa học tự chọn môn cơ giáp chiến đấu.

Tự chọn?

Có lẽ đây là nhượng bộ lớn nhất đối với cậu, tự chọn thì tự chọn, ai bảo cậu muốn lái một con cơ giáp chứ.