Chương 7: Hạt giống thành tinh rồi.
Tin tức trên quang não vẫn còn nhấp nháy, Bạch Phỉ bấm mở tin tiếp theo mà mình chưa đọc lên.
【Nhắc nhở: Xin hãy nghiêm túc học môn tự chọn, kỳ thi, tín chỉ cũng giống như chuyên ngành chính, chỉ sau khi qua môn, mới có thể tốt nghiệp. 】
Nhắc nhở này rõ ràng là do bên chính phủ gửi tới, là nhắc nhở dành cho những người chọn môn học tự chọn, nhưng dòng tiếp theo thì không phải.
【Đây là do em yêu cầu, đến lúc đó không tốt nghiệp được, đừng có tới cầu xin thầy.】
Lời giễu cợt trẻ con này, Bạch Phỉ không để nó trong lòng, nhưng đồng thời cũng để ý đến nó. Dù sao cậu cũng sắp bước lên một cuộc hành trình mới mà bản thân cậu hoàn toàn không biết gì, tạm thời không đề cập đến có tốt nghiệp hay không, nếu thật sự học không được…
Bạch Phỉ lắc đầu, sao có thể học không được, cùng lắm là tiến độ có chút chậm thôi.
《Đại cương cơ giáp》《Nắm vững bản chất về máy bay cơ giáp》《Năm năm căn bản, ba năm thực thành》《Danh sách mô hình cơ giáp》… Bạch Phỉ nhận giáo trình của ba năm đầu, nó xếp thành chồng còn cao hơn so với người khác.
Không hổ danh là chuyên ngành đứng đầu.
Đồng thời, thu xếp bên đại hoàng tử cũng theo tới, nhân viên liên lạc kết nối thông tin với Bạch Phỉ, gửi những mẫu nhà khác nhau lên màn hình ảo.
Từ vị trí, ưu nhược điểm, quy mô căn nhà, các tiện ích trong nhà đều được hiện rõ trên màn hình.
Hình ảnh thực tế nhanh chóng lướt qua, Bạch Phỉ bị thế giới của người có tiền làm cho kinh hãi: “Có thể tự do lựa chọn sao?”
Cậu vừa nghe giới thiệu về một căn biệt thự ở khu Thượng Lâm, không đúng, cậu cũng có thể sống trong biệt thự đó sao.
Khu Thượng Lâm chính là khu nhà giàu nổi tiếng của hành tinh Gale, lúc Bạch Phỉ mới tới đây, kỳ thật cũng không biết nhiều về nó, nhưng đi trên đường phố, có thể nhìn thấy mấy cái treo lơ lửng trên các giao thông công cộng, đang chiếu hình ảnh bất động sản mới nhất ở khu Thượng Lâm.
Nội dung quảng cáo chính là, người dân có thể đi đến khu Thượng Lâm để trải nghiệm, bởi vì đây là căn hộ đầu tiên được xây dựng ở khu Thượng Lâm.
Vậy nên Bạch Phỉ mới có ấn tượng với khu vực này.
“Tất nhiên rồi, đại hoàng tử là một người vô cùng hào phóng.” Giọng nói ở đầu bên kia vang lên, mang theo chút cứng nhắc của máy móc.
Cuối cùng, Bạch Phỉ chỉ lựa chọn một căn hộ, chính là nơi được quảng cáo ở mấy cái bảng treo lơ lửng trên giao thông công cộng. Nhiều căn nhà như vậy, xem như nó không tốt cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Chỉ là nuôi một hạt giống chết thôi mà, Bạch Phỉ cũng không muốn lợi dụng đối phương quá nhiều.
Đêm đó, Bạch Phỉ đóng gói đồ đạc, dọn đến chỗ ở mới.
Đồ dùng của nguyên chủ thật sự rất ít, hành lý nhiều nhất chắc chỉ có đống tài liệu được nhận hôm nay.
Ở Đế Quốc, chia thành mười tinh hệ khác nhau, được xếp theo thứ tự từ một đến mười, càng xa vùng trung tâm, thì càng nghèo tài nguyên.
Hành tinh Gale là tinh hệ đầu tiên của trung tâm, hành tinh thủ đô của Đế Quốc, là nơi tập trung quyền lực lẫn tiền bạc, và đây cũng là thánh địa đối với người dân bên ngoài.
Mỗi năm có vô số người muốn đến nơi này, nhưng hệ thống cấp bậc ở Đế Quốc rất nghiêm ngặt, để mở cửa cho người dân từ bên ngoài vào, hàng năm đều sẽ quy định số người cụ thể, mỗi một suất đăng ký đều phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Đối với những người sinh ra ở hành tinh Gale mà nói thì, đó giống như là món quà may mắn mà ông trời ban tặng, nhưng thực tế không phải như vậy.
Bên trong vẫn tồn tại hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt cùng với sự khinh miệt ẩn giấu bên trong.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều người muốn đến khu Thượng Lâm. Chẳng qua Bạch Phỉ chọn lựa nơi này, hoàn toàn là do thuận tiện, hơn nữa đại hoàng tử cũng không cho cậu nhiều lựa chọn hơn về những khu khác.
Bạch Phỉ thông qua chức năng rà quét thông minh, tiến vào nhà mới.
Điều đầu tiên nghênh đón cậu là…
Một chú chó nhỏ vui vẻ?
Chú chó nhỏ được làm bằng kim loại, nháy mắt khi Bạch Phỉ mở cửa, nó liền chạy đến bên chân cậu, cứng nhắc lăn một vòng, rồi lắc lắc cái đuôi kim loại.
Không phải chứ, làm thế nào mà trong ngôi nhà lại có thêm một bé thú cưng vậy.
Người ở thời đại tinh tế cũng quá đáng thương rồi, đến cả thú cưng cũng biến thành thế này.
Tuy rằng có chút đáng yêu, nhưng nhìn thế nào cũng cứ thấy kỳ kỳ.
Có lẽ Bạch Phỉ sửng sốt quá lâu, chú chó robot không nhận được phản ứng đáp lại, đột nhiên giơ hai chân trước lên, đứng dậy, toàn bộ cơ thể biến đổi.
Bạch Phỉ trơ mắt nhìn nó từ một con chó nhỏ vui vẻ biến thành một quản gia thông minh.
“Tôi là quản gia thông minh 01 của ngài, hoan nghênh ngài vào ở.” Trở thành người máy quản gia thông minh béo lùn chắc nịch, cơ thể lắc lư nói.
“Hình dáng này nhìn đẹp đấy.” Bạch Phỉ vỗ nhẹ lên đầu người máy nhỏ, “Lần sau không được tự tiện biến đổi nghe chưa.”
“Nhưng 01 có ba loại hình thái biến đổi, mười loại hình thức lựa chọn, quan trọng là có thể cải tạo nha, nếu chủ nhân ngài là thiên tài thiết kế…”
“Tôi không phải.” Bạch Phỉ đánh gãy lời nói của 01, cậu chưa bao giờ gặp loại người máy nói nhiều như vậy, “Nếu như cậu không muốn biến thành một đống sắt vụn, thì đừng để tôi cải tạo.”
01 lập tức ngậm chặt miệng lại.
Căn hộ có một phòng chính hai phòng phụ, không có phong cách trang trí bắt mắt nào, không gian là một màu trắng thuần, có lẽ đây là thẩm mỹ chung của người tinh tế.
Một phòng khách không quá lớn, một phòng ngủ, một phòng khác khiến Bạch Phỉ có chút giật mình, thì ra đã lắp đặt phòng phát sóng trực tiếp, rõ ràng buổi chiều xem vẫn còn là phòng trống.
Tốc độ của tinh tế, Bạch Phỉ muốn trừ sáu điểm.
Mấy ngày sau, Bạch Phỉ đều đọc sách, trải qua thời gian chăm lo hạt giống.
Sau khi đã xem qua một số kiến thức cơ bản, thì một ngày nọ, Bạch Phỉ bỗng nhiên phát hiện lớp biểu bì nhăn nheo của hạt giống đã trở nên nhạt màu hơn, những chỗ rách nát cũng trở nên trơn nhẵn.
Vậy là nó sống lại rồi sao?
Bạch Phỉ mở nắp trong suốt ra, đem hạt giống đặt ở dưới ánh đèn, cẩn thận quan sát.
Kể cả khí đen ô nhiễm quấn quanh hạt giống cũng biến mất.
Bạch Phỉ đang muốn liên lạc với Lan Khuê, cho anh ta nhìn xem, nhưng nhìn thấy thời gian hôm nay.
Có hơi trễ rồi, vẫn là thôi đi, ngày mai học xong rồi nói, vừa hay cũng là ngày cuối trong tuần, đến cuối tuần, cậu phải đến vườn bách thảo làm việc.
Đem hạt giống đặt trở về, lúc này Bạch Phỉ không đóng một cái nắp nào.
Nằm ở trên giường, Bạch Phỉ nhắm mắt lại rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Đêm khuya, khu Thượng Lâm mười phần yên tĩnh, căn hộ mới cũng không có chút tiếng động nào.
Nhưng ở trong phòng ngủ, lại vang lên tiếng sột soạt sột soạt, tiếp đến là một tiếng “tõm” nhỏ nhẹ, một tiếng “lọc cọc”, sau đó ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Không còn âm thanh nào phát ra nữa.
Bạch Phỉ một đêm ngủ cực ngon, chỉ là ngay khi tỉnh dậy cảm giác bên eo mắc kẹt thứ gì đó, không lớn lắm, nhưng có lẽ kẹt ở đó rất lâu, làm eo cậu cộm đến đau nhức.
Duỗi tay sờ một cái, tròn tròn, cầm lên nhìn, lập tức bật người dậy, nhìn về phía cái hộp ở đầu giường.
Trong hộp trống rỗng.
Cậu nhớ rõ tối hôm qua mình đã để hạt giống vào trong hộp rồi mà, làm thế nào nó lại ở trên giường của cậu vậy?
Chắc không phải cậu bị mất trí nhớ đó chứ?
Bạch Phỉ cầm hạt giống để trước mắt nhìn thật lâu, không thấy có vấn đề gì cả, đành phải thả lại vào hộp, lần này cậu đóng nắp lại.
Thừa dịp Bạch Phỉ đang bận rửa mặt, nắp hộp bị đẩy lên, lại một tiếng “lọc cọc”, linh hoạt chui vào cặp sách Bạch Phỉ.
Chờ đến khi Bạch Phỉ đến phòng học, mở cặp sách ra, thấy một cục tròn quen thuộc, nằm ở dưới đáy cặp, khóe miệng co rút.
Lần này nhất định không phải cậu mất trí nhớ, cậu cá chắc một trăm phần trăm là do viên hạt giống này giở trò.
Cái thời đại tinh tế chết tiệt, đến cả hạt giống cũng có thể thành tinh được nữa.
May mắn bây giờ nó không có bị ô nhiễm, tuy không biết trong vài ngày ngắn ngủi này, ô nhiễm nặng như vậy nói mất liền mất. Nhưng hiện tại đây là chuyện đáng mừng nhất, nếu không một đám hệ tấn công xung quanh bị bạo phát tinh thần lực thì thật là không tốt.
Bạch Phỉ giả vờ như không có chuyện gì mà đem cặp sách kéo khóa lại, nó chắc không thể tự mình mở khóa kéo đâu nhỉ, dù gì cũng đâu có tay.
Sau khi khóa học lý thuyết cơ giáp kết thúc, sẽ tiến vào khóa thực thành.
Ban B hệ cơ giáp thấy có một bạn mới tiến vào, vài bạn học trong lớp không ít lần thảo luận sau lưng, cho rằng chỉ đến nghe một chút lý thuyết mà thôi, kết quả đến khóa thực hành cũng thấy Bạch Phỉ đi theo, ánh mắt xung quanh lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu thật sâu.
Trường Canaan là trường đứng đầu của hành tinh Gale, hầu hết sinh viên theo học ở đây đều trở nên ưu tú. Trong nhà không phải có quyền thì cũng có tiền, có gia đình còn cho phép con nhỏ của mình tiếp xúc với cơ giáp từ rất sớm, gia đình có hơi kém một chút thì cũng có một khoang mô phỏng riêng, số ít còn lại không tiếp xúc với cơ giáp có lẽ là quý tộc nghèo đến từ tinh hệ khác.
Hiện giờ còn có thêm một người cổ xưa như Bạch Phỉ.
Địa điểm thực hành là bên trong khoang mô phỏng, tất cả sinh viên ban B đều tập trung lại đây.
“Em đã biết liên kết tinh thần chưa?” Thầy dạy thực hành Vệ Thiên nhìn hệ chữa trị duy nhất trong danh sách, nhíu mày nhìn về phía Bạch Phỉ, hỏi.
Bạch Phỉ thản nhiên lắc đầu.
Trong đám người không biết ai hét lên với Vệ Thiên: “Cậu ta không chỉ không liên kết tinh thần với cơ giáp, mà đến tinh thần lực cũng không lấy ra được.”
“Đúng vậy.” Có người trước lên tiếng, những người khác cũng lần lượt mở miệng, “Chúng em đều xem buổi phát sóng trực tiếp của vườn bách thảo, nếu không phải đám thực vật kia xuống nước*, thì cậu ta có thể sống sót sao?”
*Xuống nước: ý chỉ việc nhún nhường, nhẫn nhịn.
“Cậu ta nhiều lắm cũng chỉ là linh vật mua vui cho đám thực vật thôi.”
…
Thấy các sinh viên khác càng nói càng quá đáng, Vệ Thiên vội vàng ngắt lời: “Được rồi, trường của chúng ta nghiêm cấm nhục mạ tinh thần của bạn học, các em nên đối xử tốt với bạn học hệ khác một chút.” Nói xong, quay đầu nhìn Bạch Phỉ, thử dò hỏi: “Nếu không…” Em học lý thuyết thôi được rồi.
Còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.
“Em nghe nói có thể thay thế bằng thiết bị thủ công.” Bạch Phỉ nói.
Vệ Thiên: “Hả?”
Trước kia con người còn chưa thức tỉnh tinh thần lực, điều khiển cơ giáp đích xác là bằng thiết bị thủ công, nhưng việc thức tỉnh và sử dụng tinh thần lực đã có ngàn năm lịch sử.
Trong dòng lịch sử dài dằng dặc như vậy, không biết đã đổi mới cơ giáp hết bao nhiêu lần, còn có thể điều khiển tinh thần lực làm cơ giáp dung hợp với cơ thể, cùng người hợp nhất, càng thêm linh hoạt và nhanh nhẹn.
Ngày nay bên trong khoang điều khiển vẫn còn lưu lại một dàn nút bấm, cái đó chỉ để dự phòng khả năng nhỏ lỡ tinh thần lực có bị đứt gãy thôi, chứ không phải vì để điều khiển thủ công đâu!
Xin hỏi xã hội đương đại, còn ai có ý muốn điều khiển thủ công không.
Vệ Thiên cảm thấy mình nhất định là nghe lầm rồi, hàng trăm hàng ngàn năm ai có thể bảo đảm rằng mấy cái nút đó không xảy ra lỗi chứ.
Nhưng khi khóa thực hành bắt đầu, Bạch Phỉ là người đầu tiên bước vào khoang mô phỏng, phản ứng đầu tiên của Vệ Thiên chính là —
Chết tiệt, ông quả thật không có nghe lầm.
Khoang điều khiển mô phỏng không lớn, trái phải toàn là nút bấm tinh vi, được phân thành nhiều màu riêng biệt, tượng trưng cho mỗi một hướng dẫn.
Ở tận thế Bạch Phỉ từng điều khiển cơ giáp chiến đấu, đối phó dị chủng, nhưng máy chiến đấu lúc đó không cách nào so sánh với cơ giáp khổng lồ tinh vi này.
Trước đó Bạch Phỉ đã tìm những hình ảnh trong khoang điều khiển, nhớ kỹ vị trí tất cả các nút tương ứng, ngồi trên ghế lái, lướt từ trái sang phải, ghi nhớ các nút tương ứng mình tìm được, lúc này mới bắt đầu khởi động theo trình tự điều khiển thủ công.
Trên màn hình hiển thị của khoang mô phỏng, cơ giáp từ chậm chạp lướt qua, cho đến tốc độ nhanh dần.
Bạch Phỉ bình tĩnh lại dứt khoát ấn các nút khác nhau, khi cậu muốn khởi động cơ giáp, không biết nhấn vào nút nào.
Bạch Phỉ ngồi trên ghế dựa, cảm giác cơ thể bị kéo lên trên, rồi từ từ rơi xuống.
“Rầm” một tiếng, trên màn hình mô phỏng hiển thị cơ giáp đã bị hỏng.
Quả nhiên là rất khó, nhưng cũng thật thú vị.