==Em gái tỉnh lại==
Người trên cáng nhỏ bé tới mức cả người còn không nằm hết một phần ba chiếc giường.
Khi cô nhóc tới đây quần áo dính đầy máu đã được thay ra, đổi thành quần áo sọc xanh trắng của bệnh nhân, nhưng bởi vì thân hình quá gầy yếu, sau khi thay quần áo bệnh nhân càng lộ ra vẻ gầy gò.
Cô nhóc nhắm mắt nằm ở nơi đó, giống như một con búp bê bằng thủy tinh xinh đẹp mỏng manh yếu ớt, chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể vỡ nát.
“Viên Viên...!”
Vốn dĩ Cố Minh Sâm còn lo lắng em trai nhận nhầm người, bây giờ tận mắt nhìn thấy, không cần xem vết bớt anh đã xác định được người trước mặt chính là em gái mình!
Không thể trách anh, bởi vì khuôn mặt này chính là phiên bản trưởng thành của em gái lúc cô nhóc một tuổi!
Cố Minh Sâm không mù mặt giống như Cố Thần Dương, từ nhỏ anh đã là thần đồng, lúc còn ở nhà trẻ đã học xong chương trình tiểu học, các bạn cùng tuổi tốt nghiệp tiểu học, anh đã liên tục nhảy lớp hoàn thành chương trình cấp hai, cấp ba được tuyển vào đại học.
Lúc ấy Cố Minh Sâm nhỏ tuổi nhất với số điểm cao nhất thi vào trường đại học danh tiếng, đồng thời thuận lợi gia nhập vào tổ nghiên cứu nhỏ của trường đại học mình theo học, chỉ trong vài năm ngắn ngủi anh đã được tham gia vào viện nghiên cứu của nước A.
Cho nên người có đầu óc chính xác như công cụ giống Cố Minh Sâm, bất kỳ ai hay sự vật gì thay đổi đều chuyển thành số liệu chính xác trong đầu anh, chứ đừng nói là người em gái mà anh đã tìm kiếm mấy năm nay. Cách mỗi tháng anh sẽ dùng máy tính vẽ ra dáng vẻ em gái khi lớn lên, mấy ngày trước anh vừa vẽ một bức tranh mới không khác cô nhóc trước mặt là bao!
“Anh cả anh làm gì vậy? Viên Viên mới bị thương chảy rất nhiều máu, em ấy vừa mới làm phẫu thuật xong vẫn chưa tỉnh, nếu bây giờ rút máu xét nghiệm ADN, em ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi!”
Sau khi Cố Minh Sâm so sánh dáng vẻ em gái trong đầu mình, anh kích động tiến lên nắm tay cô nhóc, Cố Thần Dương ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì cho rằng anh không thể chờ nổi muốn đưa em gái đi xét nghiệm ADN, anh bị dọa sợ vội vàng chạy lên trước mặt ngăn cản.
“Cố Thần Dương, em nghĩ anh là loại người đó sao? Chỉ chút thời gian đó em nghĩ anh không đợi được hả?” Cố Minh Sâm thấy em trai đề phòng mình như hồng thủy mãnh thú, lập tức lạnh mặt nói.
“Vậy, vậy... Anh kéo tay Viên Viên làm gì?!” Cố Thần Dương bị anh cả trừng một cái, khí thế lập tức thấp xuống một nửa, nhưng hiếm khi anh không tránh né như mọi khi mà vẫn kiên trì tiếp tục chất vấn.
“Đều là anh trai ruột, em có thể dắt con bé ôm con bé, anh thì không thể à?” Cố Minh Sâm bị lời này của Cố Thần Dương chọc cười.
“Anh cả anh cũng nhận ra Viên Viên sao?! Em còn tưởng anh phải chờ có kết quả xét nghiệm ADN mới nhận em ấy!” Cố Thần Dương bị đập một phát cũng không tức giận, ngược lại còn hưng phấn mở miệng nói.
Cố Minh Sâm nghe vậy trầm mặt không nói gì.
Không thể trách em trai nghĩ như vậy, lúc trước anh đặt chín mươi phần trăm tinh lực vào công việc, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, dù về nhà cũng đóng cửa học tập trong phòng sách, về mặt tình cảm có hơi vô cảm lạnh lùng.
Trước khi Viên Viên mất tích có một khoảng thời gian cô nhóc rất dính người, mỗi lần nhìn thấy anh về nhà đều sẽ dùng đôi chân nhỏ ngắn ngủn loạng chà loạng choạng chạy tới đòi ôm một cái.
Nhưng khi đó trong đầu anh chỉ toàn công việc, cứ nghĩ khi nào có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đưa cô nhóc đi chơi, tùy ý giao cô nhóc cho bảo mẫu, ai ngờ cô bé lại mất tích, muốn ôm cũng không ôm được!
Nhớ đến hành vi lúc trước của mình, Cố Minh Sâm rất hối tiếc, thấy y tá đẩy em gái về phía phòng bệnh, anh chủ động tiến lên đẩy giường thay cô ấy.