Nhóc Con May Mắn Ba Tuổi Rưỡi, Sáu Anh Trai Tranh Nhau Sủng

chương 8


“Anh cả, việc đẩy giường bệnh mệt mỏi này cứ giao cho em đi!”

Cố Thần Dương đang vui mừng vì anh cả nhận em gái, lúc này thấy anh muốn đoạt lấy cơ hội đẩy giường cho em gái, trong lòng lập tức vang lên tiếng còi báo động, trong lòng ngập tràn cảm giác nguy hiểm vội vàng chạy lên trước.

“Em muốn làm việc tốn thể lực thì xuống cửa bệnh viện giúp Tiểu Chu dọn đồ đạc lên đi, rèm cửa và tủ đầu giường vừa được đưa tới, hiện tại cậu ấy đang muốn chuyển đồ lên lầu.” Cố Minh Sâm nghe vậy nhẹ nhàng nhìn thoáng qua cậu, không hề có ý định nhường vị trí, khẽ lướt nhìn điện thoại, anh muốn đuổi em trai ngốc đi.

“Rèm cửa và tủ đầu giường? Tiểu Chu mang những thữ này tới làm gì?” Cố Thần Dương không hiểu.

“Em đi qua thì biết.” Cố Minh Sâm xúi giục nói.

Trong lòng Cố Thần Dương hiếu kỳ, nhưng vì em gái anh vẫn nhất quyết không đi, nhưng rất nhanh thôi anh đã biết được những vật này dùng để làm gì.

Lúc anh đi theo y tá tới cửa phòng bệnh, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ!

“Anh cả, cái này, đều là do anh tìm người trang trí sao??!”

Căn phòng trước mắt so với phòng bệnh, trông giống như một căn phòng ngủ xa hoa của trẻ em mới đúng!

Giường sắt lạnh lẽo bên trong đã bị đổi thành chiếc giường cho trẻ em, chăn và gối đầu màu trắng đều được đổi thành đệm có hình ảnh phim hoạt hình đáng yêu, chất liệu của ga giường và đệm chăn cực kỳ mềm mại.

Ngoại trừ giường, những chỗ khác đều được trang trí lại.

Rèm cửa đậm màu được đổi thành màu hồng nhạt, bên ngoài phủ một tầng lụa mỏng viền ren, tủ đầu giường cũng đổi thành phong cách công chúa tinh xảo, phía trên bày một chiếc đèn bàn giống hình hoa l*иg đèn.

“Thời gian gấp rút, chỉ đành tìm người trang trí đơn giản một chút.” Cố Minh Sâm đi theo đánh giá một vòng, miễn cưỡng hài lòng gật đầu nói.

Em gái của anh xứng đáng dùng những món đồ tốt nhất trên thế giới, nếu không phải không có thời gian, anh nhất định sẽ biến nơi này thành phòng bệnh trẻ em xa hoa nhất thế giới!

Nhưng cũng không sao, mặc dù bây giờ có chút đơn sơ nhưng rất nhiều thứ có thể mua thêm, Viên Viên cũng không ở đây mấy ngày, anh tin rằng qua một thời gian nữa bọn họ có thể về nhà họ Cố rồi.

“Cậu cả, những đồ chơi này để chỗ nào ạ?”

Cố Thần Dương đang nói chuyện với Cố Minh Sâm, trợ lý Tiểu Chu chuyển một chiếc hòm lớn từ bên ngoài vào.

Trong hòm chứa đủ loại đồ chơi, có đồ chơi Lego, thú nhồi bông, người máy điều khiển từ xa, búp bê với nhiều hình dáng khác nhau,... Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi một thứ đều được lựa chọn cẩn thận, đồng thời tất cả đều được khử độc, thích hợp cho trẻ em đang bị bệnh chơi.

“Chọn mấy cái đẹp mắt bày ra, mấy cái khác đưa đến phòng khác, chờ Viên Viên tỉnh lại để em ấy tự lựa chọn.”

Cố Minh Sâm nói, nói xong lại cảm thấy không yên tâm, anh đi tới trước rương, tự mình chọn mấy con búp bê xinh đẹp đáng yêu, bày chỉnh tề trên bệ cửa sổ.

“Bác sĩ! Em gái tôi sắp tỉnh rồi!”

Lúc Cố Minh Sâm đang nghiêm túc bày búp bê ra, Viên Viên nằm mê man trên giường rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Cố Thần Dương đứng cạnh giường phát hiện đầu tiên, thấy lông mi em gái khẽ rung dường như sắp mở mắt, lập tức gọi bác sĩ tới, đồng thời bay nhào đến trước giường!

Cố Minh Sâm nghe vậy cũng hơi run tay, không lo búp bê rơi xuống đất, quay người bước nhanh về phía giường, trong lòng thấp thỏm nhìn chằm chằm người trên giường.