Cá Tính Danh Thủ Hộ Điềm Tâm

CHƯƠNG 2: TRANG TRÍ

Editor: Trần Hiền

“Bà già, đừng có luôn sai khiến tôi!” Bên trong vọng ra giọng nói gắt gỏng.

“Katsuki!”

Kujou Yado còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong, cùng lúc cậu cảm giác như có gì đó đè nặng lên xương cụt của mình.

Bakugou Katsuki nóng nảy mở cửa, vừa nhìn thấy có người trước cửa thì hơi giật mình, vô thức đánh giá từ đầu đến cuối, nhướng mày hỏi: “Cậu đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”

Giọng điệu không hề khách sáo, đôi mắt xếch nhìn qua có vẻ hơi hung dữ.

Kujou Yado giơ tay, khách sáo chào hỏi: “Xin chào, tôi là Kujou Yado.”

“Katsuki!” Đột nhiên có một bóng dáng nào đó phía sau Bakugou Katsuki lao vọt tới cốc đầu Bakugou.

Bakugou Katsuki vội ôm đầu, nghiến răng nói: “Bà già thử đánh nữa xem, có tin tôi không đi mua thức ăn nữa không.”

“Vậy xong đời mày rồi.” Bakugou Mitsuki - người cũng có mái tóc vàng kim giống như Bakugou Katsuki đang giơ nắm đấm lên: “Hôm nay có khách đến nhà, tao muốn chuẩn bị…”

Đột nhiên mẹ của Bakugou Katsuki hơi ngẩn người khi thoáng liếc thấy người đứng ngoài cửa, cô ấy vội lao ra ôm chầm lấy Kujou Yado, cậu đang vô cùng hoang mang khi có người nhào đến vùi đầu vào ngực mình.

“Đáng yêu quá!” Bakugou Mitsuki phấn kích hét lên, giơ tay sờ hai bên tai cậu.

Hử? Tai? Kujou Yado cũng giơ tay sờ lên trên đỉnh đầu, cảm thấy có gì đó kỳ lạ đang nhô ra.

Hình như cơ thể này là Kosei, lúc căng thẳng sẽ vô tình để lộ ra tai và đuôi của hồ ly.

Bakugou Mitsuki xoa xoa đôi tai mềm mại khiến Kujou Yado giật bắn mình, theo phản xạ cậu vội tránh khỏi vòng tay của Bakugou Mitsuki.

“A xin lỗi!” Bakugou Mitsuki gãi gãi má cười: “Cảm giác rất mềm nên không cẩn thận lại chạm thêm vài cái…Katsuki, nhanh ra đây, cậu thiếu niên đáng yêu này chính là vị khách mà tao nói, nhớ hòa thuận mà ở chung, cậu ấy sẽ tạm thời ở nhà chúng ta một thời gian. "

“Hả?” Bakugou Katsuki lại đánh giá cậu lần nữa: “Cậu có Kosei dạng này à?”

“Ừ.” Kujou Yado nhìn nhìn Bakugou Katsuki, mái tóc vàng kim kia thật giống hình trái sầu riêng mà cậu thích, nhưng không biết lúc chạm vào sẽ như thế nào, hai tay cậu bất giác rục rịch.

“Đánh nhau được không?” Bakugou Katsuki tò mò chọc chọc cái đuôi của Kujou Yado khiến lông xù lên.

Kujou Yado theo bản năng hất đuôi sang một bên tránh bàn tay của Bakugou Katsuki.

“Chắc là…không được.” Kujou Yado tìm kiếm những ký ức không thuộc về mình: “Có lẽ…”

Đột nhiên có một từ xuất hiện trong đầu, cậu không nghĩ nhiều mà nói toẹt ra luôn: “Trang trí?”

“Xùy.” Bakugou Katsuki đảo mắt qua chỗ khác với vẻ không quan tâm.

“Mau đi mua đồ ăn đi.” Bakugou Mitsuki còn lạ gì tính cách thằng con trai mình nữa.

“Katsuki.” Theo sau đó là một loạt các từ ngữ khó nghe không thể tả nổi.

Lúc này Kujou Yado chỉ có thể thấy anh…rất hung dữ nhưng cũng rất nghe lời.

“Ngại quá, từ nhỏ thằng bé đã vậy rồi…À, cháu tên là Kujou Yado đúng không?” Bakugou Mitsuki tránh qua một bên ý bảo cậu vào nhà.

Kujou Yado gật đầu, kéo va li hành lý bước vào.

“Cô à, chuyện của cháu…”

“Cô biết rồi.” Bakugou Mitsuki xoa đầu Kujou Yado, cô ấy thở dài: “Mẹ cháu từng đùa với cô rằng, anh hùng là một nghề rất nguy hiểm, nếu chẳng may một ngày nào đó chết thì nhờ cô chăm sóc cháu đến khi vào đại học. Nếu cháu vào đại học rồi thì không cần cô lo nữa, không ngờ ngày này lại đến thật…”

Tuy rằng Kujou Yado đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, có điều nguyên chủ trước cũng không quá rõ việc này, vào một ngày, cậu ta còn đang đắm chìm trong nỗi đau khi mất đi ba mẹ thì đột nhiên có một cuộc gọi đến, đó là điện thoại của Bakugou Mitsuki.

Trong cuộc gọi, sau khi Bakugou Mitsuki nói xong chuyện sẽ chăm lo cho cậu, còn lấy thêm cả một đoạn ghi âm từ mẹ cậu trước đây làm bằng chứng, sau đó bảo cậu đóng gói đồ đạc chuyển từ Tokyo đến sống ở Shizuoka.

Có điều trò chuyện mãi vẫn không thấy Bakugou Mitsuki nói đến tiền, Kujou Yado không phải là một người thích nợ người khác, huống hồ là chuyện tiền bạc, sống với nhau lâu ngày, ai biết trong lòng đối phương sẽ nghĩ gì.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Bakugou Mitsuki đang tươi cười vui vẻ thế này, Kujou Yado chỉ đành giữ im lặng nuốt xuống chủ đề tiền bạc.

Lúc này cũng không cần vội. Trong tay cậu cũng có không ít tiền, dù gì ba mẹ của Kujou Yado cũng là anh hùng, tiền lương thu vào không thấp, hơn nữa việc hai người tử trận cũng được chính phủ trợ cấp thêm, đủ dùng cho chi tiêu sinh hoạt hàng tháng một mình cậu.

Kujou Yado trả lời các câu hỏi về những việc Bakugou Mitsuki quan tâm, một hỏi một đáp, thời gian cứ thế trôi qua.

“Này bà già, tôi về rồi đây." Bakugou Katsuki mang một đống nguyên liệu nấu ăn đẩy cửa ra, thấy Kujou Yado cũng không có phản ứng gì quá lớn, đi thẳng đến phòng bếp.

“Này! Bakugou!” Trán Bakugou Mitsuki nổi gân xanh: "Đừng có lơ Kujou Yado như thế!”

Thật đúng là nhỏ bé quá nên không được chú ý mà, Kujou Yado nhìn Bakugou Katsuki đang bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp, tự tin ngút trời.

Kujou Yado quay đầu nhìn cái đuôi màu trắng của chính mình phía sau, cái này chắc chắn là điểm yếu của Kosei, cậu nhớ trong lớp 1-a của cao trung U.A cũng có một cậu bé Kosei có đuôi, cái đuôi này của cậu không giống hoàn toàn, nhưng riêng về lực thì chỉ ngang bằng đứa trẻ con, khả năng phòng thủ cũng rất yếu.

Kujou Yado chế giễu, không hiểu sao đột nhiên trong lòng cảm giác hơi khó chịu, lại có chút không cam tâm.

“Yado-kun, cháu đừng để ý nhé, từ nhỏ Bakugou đã vậy rồi.” Bakugou Mitsuki vội nói: “Xem cô này, nói nhiều như thế mà quên xếp hành lý cho cháu nữa.”

“Không sao đâu, cô Mitsuki.” Kujou Yado nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mỉm cười nhạt: “Cô còn dọn phòng cho cháu sao? Phiền phức quá.”

“Không phiền chút nào.” Bakugou Mitsuki hào sảng nói: “Trước đây cô muốn có một đứa con ngoan ngoãn, tiếc là tính tình tên Bakugou kia trái ngược hoàn toàn với từ ngữ này, cháu đến đây ít nhiều cũng khiến cô vui hơn.”

“Lên đây với cô, phòng của cháu ở tầng hai, sát phòng Bakugou.” Bakugou Mitsuki vừa nói vừa xách hành lý giúp Kujou Yado.

“Không cần phiền cô Mitsuki đâu, cháu tự làm được rồi.” Kujou Yado mới đến đây, cậu luôn nỗ lực thể hiện mình là người trưởng thành.

“Chậc, mấy người định thu dọn hành lý đến bao giờ.” Ngữ khí Bakugou Katsuki vô cùng mất kiên nhẫn: “Tránh ra!”

Cánh tay Kujou Yado nhẹ hẳn, sửng sốt nhìn Bakugou nhẹ nhàng đem va li hành lý nhanh chóng lên lầu.

“Tên nhóc Katsuki ngoài trừ ăn nói hơi khó nghe thì ít ra vẫn làm được việc.”

Bakugou Mitsuki cười cười vỗ bả vai Kujou Yado: “Đợi hai đứa thân rồi sẽ tốt thôi.”

Thân…giống như Bakugou Katsuki với Midoriya Izuku à, Kujou Yado bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

“Bịch bịch bịch…”

Bakugou Katsuki vội vàng từ trên lầu xuống, khi đi ngang qua Bakugou Mitsuki cònlẩm bẩm: “Chậm chết đi được, bà già…”

Trong phút chốc, Bakugou Mitsuki hạ gục quả đầu vàng kim trông như gai mọc của Bakugou Katsuki, nụ cười nguy hiểm âm trầm: “Mày gọi ai là bà già? Hôm nay vì có Yado-kun đến nên chưa kịp đánh chết mày, ,mày gọi đến nghiện rồi hả?”

“Bùm!”

Mí mắt Kujou Yado giật giật, nghe qua có vẻ rất đau, quả nhiên ở thế giới này, cơ thể ai cũng rất khỏe.