Cá Tính Danh Thủ Hộ Điềm Tâm

Chương 1: Đụng Xe

Editor: Trần Hiền

“Xin chào tất cả các hành khách có mặt trên chuyến tàu, chúng ta sắp tới Shizuoka, yêu cầu tất cả các hành khách vui lòng mang theo hành lý chuẩn bị xuống tàu.”

Một thiếu niên tóc đen dài nghiêng đầu về phía cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào khuôn mặt khiến cậu ngủ không được thoải mái, mi mắt hơi run.

Dường như có ai đó đang nói chuyện, giọng nữ du dương như đến từ phía chân trời, nghe có chút mơ h.

Kujou Yado mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng.

Cơ thể lắc lư theo chuyển động của tàu, Kujou Yado đứng thẳng người, mù mờ quan sát xung quanh, chỉ thấy mọi người cầm hành lý lần lượt đứng lên, trông vô cùng nhốn nháo.

Kujou Yado cau mày quan sát mọi thứ xung quanh, bên cạnh hoàn toàn xa lạ, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng mình đang ở trên tàu.

Nhưng tại sao?

Kujou Yado nhớ rõ cậu đang ngủ trong lớp, giáo viên dạy toán giảng bài nâng cao như thôi miên khiến mi mắt nặng trĩu, cuối cùng…đáng nhẽ cậu phải ngủ quên mới đúng, chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Đã đến Shizuoka.”

Bên trong khoang tàu truyền đến tiếng nhắc nhở từ loa phát thanh, Kujou Yado nhìn mọi người xung quanh đang xách hành lý xếp hàng ở lối đi, cậu vẫn đang ngồi, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy khẩn trương.

Tay mình nắm gì thế này, Kujou Yado cúi đầu thì thấy tay bản thân đang cầm một tờ giấy trắng được gấp lại, tờ giấy đã bị cậu vò sắp nát.

Kujou Yado có cảm giác trong tờ giấy này có thông tin mà cậu cần, cậu mở tờ giấy ra, trên đó chỉ viết hai dòng chữ.

Shizuoka xxxxxx ...

Bakugou Mitsuki.

Địa chỉ và tên? Kujou Yado đọc xong càng thấy mù mờ, hình như cậu từng nghe qua họ này ở đâu rồi.

Ba cậu là người Nhật mẹ cậu là người Trung Quốc, cậu sống ở Trung Quốc từ nhỏ, biết cả hai ngôn ngữ, chính vì biết cả hai thứ tiếng nên vừa rồi cậu không phản ứng kịp, bây giờ cuối cùng Kujou Yado đã nhận ra có điều gì không đúng…

Phát thanh trong khoang tàu là tiếng Nhật! Khoang tàu Trung Quốc vốn không bao giờ dùng tiếng Nhật.

Kujou Yado nhìn thấy mọi người đang xếp hàng bắt đầu đi xuống, trong lòng suốt ruột, vội vã lấy hành lý từ phía trên đầu mình, kéo hành lý vội vàng xuống xe, đi theo đám người qua chốt soát vé ra ngoài.

Vừa xuống đến nhà ga đã bị một trận gió lạnh thổi qua, thổi bay tóc mái của Kujou Yado, để lộ hoàn toàn khuôn mặt thất thần của cậu.

Bây giờ cậu phải đi đâu tiếp đây?

Kéo va li hành lý, Kujou Yado đứng cạnh cổng nhà ga một hồi lâu, từng cơn gió lạnh vẫn ập đến, khiến cho Kujou Yado cuối cùng không nhịn được hắt hơi một cái.

Khi tàu cập bến nhà ga thì trời đã gần tối, lúc xuống Kujou Yado còn đứng trước cổng ga một hồi nên bây giờ trời đã tối hẳn.

Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt Kujou Yado, bác tài xế tuổi trung niên kéo cửa kính xe xuống, nhiệt tình hỏi: “Cậu nhóc, muốn đi xe à?”

Ánh mắt Kujou Yado không động đậy, há miệng định nói, vừa đúng lúc có cơn gió thổi qua khiến cậu run lên.

“Vâng.”

“Được rồi để tôi mở cốp sau, cậu cho hành lý lên đi.”

Kujou Yado mở cốp sau xe, bỏ va li hành lý vào, rồi quay ra mở cửa xe chui vào trong, sau khi đóng cửa, bác tài xế kia lại quay đầu hỏi: “Cậu nhóc, đi đâu thế?”

“Ừm…Shizuoka xxxxxx ..." Kujou Yado cầm tờ lấy lên đọc.

"Được rồi, chúng ta lên đường thôi." Bác tài xế mau chóng khởi động, Kujou Yado ngoảnh mặt nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa xe, trong lòng khá bất an.

Rốt cuộc cậu đang ở đâu…

“Cậu nhóc, tôi thấy hình như cháu còn là học sinh cấp hai, bây giờ không phải là thời gian đi học à, sao nhóc không đi học?” Bác tài xế vừa lái xe vừa hỏi.

Kujou Yado cũng hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn chính mình, trợn mắt há mồm, mẹ kiếp co lại à? Khoan đã, từ khi nào tóc mình dài thế này?

Kujou Yado nắm lấy mái tóc đen dài của mình, ngồi ở đằng sau đờ người như một pho tượng.

"Cậu nhóc, tôi nói cho cậu biết, tỷ lệ tội phạm ở Shizuoka đang tăng lên gần đây đấy, cậu phải cẩn thận."

". . ."

Kujou Yado hoàn toàn không nghe ra bác tài xế đang nói gì, trong lòng cậu vẫn còn đang lặp đi lặp lại hai từ mẹ kiếp.

“Chắc chắn mình đang nằm mơ, đúng, đang nằm mơ.” Kujou Yado hít thở sâu một hơi, sau đó siết chặt cánh tay khiến cậu nhăn nhó.

Nhưng sau khi xác nhận hoàn cảnh hiện tại không phải là mơ, Kujou Yado tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt bất lực không biết phải làm sao.

“Kít—!”

Đột nhiên xe bị phanh gấp, Kujou Yado không phản ứng kịp bổ nhào lên ghế phía trước, đầu ghế đập vào răng, cậu vội vàng che miệng lại, đau không tả nổi.

Ngay sau đó trước mắt không ngừng truyền đến tiếng thứ gì đó bị lật đổ, sau khi Kujou Yado tỉnh lại, ngẩng đầu lên phía trước nhìn qua cửa kính chắn gió trước mặt, thấy một người phụ nữ cao lớn xinh đẹp, đồng tử bất chợt co rút lại.

Cậu nhớ ra rồi, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại thấy cái họ Bakugou đó quen thuộc như thế! Hồi trung học cậu từng xem qua một bộ anime, trong đó có một nhân vật có tên là - Bakugou Katsuki!

Trong phút chốc, có rất nhiều kí ức cứ tràn vào trong tâm trí cậu, có một số kí ức không thuộc về cậu nhưng vẫn cứ ùa đến khiến cậu ôm đầu đau đớn không tài nào nghĩ được gì, không có tâm sức để ý đến chuyện đang xảy ra bên ngoài.

“Phía trước có kẻ địch, chúng ta phải đi đường vòng…Cậu nhóc?”

Bác tài xế liếc qua gương chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Kujou Yado thì vô cùng hoảng sợ.

“Cần đi bệnh viện không?” Giọng điệu của bác tài xế lộ rõ sự lo lắng.

Đột nhiên cảm giác có rất nhiều kim đâm thẳng vào đại não, tuy chỉ trong vài giây nhưng lại khiến Kujou Yado đổ mồ hôi đầm đìa, khi bác tài xế hỏi cậu thì cơn đau buốt khó chịu đã tạm qua đi, Kujou Yado tựa vào ghế sau, nhắm mắt thở mạnh: “Không cần…Đến chỗ…Chỗ cháu vừa nói đó…”

"Phù…phù. . ."

Bác tài xế do dự, hỏi lại lần nữa: “Cậu nhóc, tôi thấy tình trạng cậu không ổn lắm, không đi thật sao?”

"Không cần, " Cảm giác đau đớn lúc nãy đã biến mất, Kujou Yado cảm giác như mình vừa sống lại: “Làm phiền bác, cháu tới nhà người thân.”

Thật ra đó không phải họ hàng gì, là nhà một người bạn mẹ cậu.

Sau đoạn ký ức không thuộc về cậu vừa bị cưỡng bức nhét vào đầu lúc nãy đã khiến Kujou Yado hiểu ra chuyện gì đang xảy ra với mình.

Xoa xoa hai bên huyệt thái dương, xem ra cậu vừa bị trọng sinh rồi, ngủ quên trong lớp học rồi bị trọng sinh đến không gian khác.

Đối với những người hứng thú với thế giới song song như thế này thì chắc sẽ rất vui vẻ, nếu như nơi cậu đến là một thế giới hòa bình thì phản ứng của cậu cũng không quá lớn, nhưng vấn đề đây là một bộ truyện tranh hành động kịch tính, thương tích gãy xương là chuyện thường tình…

Mà Kujou Yado lại là người sợ đau, sợ mệt, không thích vận động, thích ngủ nướng và sống một cuộc sống không tình yêu.

Xe chạy được một đoạn thì thấy khu dân cư, bác tài xế đậu xe trước cửa của một ngôi nhà.

“Đến rồi đấy cậu nhóc.” Bác tài xế nói.

“Vâng.” Kujou Yado trả tiền, mở cửa xe, lấy va li hành lý từ sau cốp xe xuống, đứng bên đường nhìn bác tài xế lái xe đi.

Sau đó, Kujou Yado nhìn quanh khu dân cư này, khu vực này hầu như nhà cửa đều khin khít nhau.

Cậu phải gõ cửa à? Kujou Yado đứng trước căn nhà, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, đột nhiên cảm thấy hồi hộp, tim đập rất nhanh.

Cậu phải chào hỏi thế nào đây? Tim đập càng lúc càng nhanh, không hiểu sao vùng da đầu và xương cụt bỗng chốc nóng bừng.