Thật Thiếu Gia Ở Tổng Nghệ Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn

Chương 14: Chấm bài

Mặc dù điện thoại không thể kết nối mạng, nhưng hắn chỉ chơi một trò chơi đơn giản, vẫn kiên trì chơi đến khi hoàn thành mới luyến tiếc từ trên bàn lấy ra một cây bút đỏ, chuẩn bị thỏa mãn cơn thèm chấm bài.

Khi còn học tiểu học, giáo viên trong lớp thường lười biếng để học sinh học giỏi giúp chấm bài. Lúc đó hắn rất ghen tị, nhưng những việc tốt đẹp như vậy chưa bao giờ đến lượt hắn, không ngờ giờ tham gia chương trình thực tế cuối cùng cũng có cơ hội thỏa mãn.

Nguyễn Thiệu tự tin bắt đầu xem từ câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên, một phút sau, lưng hắn hơi cong xuống, cây bút vô thức chạm vào môi. Khi nhận thấy cameraman lại đang chĩa ống kính vào mình, hắn giả bộ tự nhiên chấm bút vào bài kiểm tra, nhưng cuối cùng chỉ để lại vài chấm đỏ trên giấy trắng.

Không thể nào, không thể nào, hắn thật sự đã học kém đến mức này hả? Ngay cả câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên của học sinh cấp hai cũng không giải được?

"À, ờ, Cố Trừng Tinh, nhóc có đáp án không?" Nguyễn Thiệu cuối cùng đã từ bỏ sau gần năm phút vật lộn. Bởi vì hắn cũng không biết nên chọn B hay C, không thể chấm bừa được.

"Có, đây nè." Cố Trừng Tinh đã bắt đầu làm bài kiểm tra vật lý tiếp theo, nghe thấy vậy không ngẩng đầu lên, tùy tiện từ bên cạnh lật ra đáp án đưa tới.

Có đáp án, việc chấm bài trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Đúng, đúng, đúng... Đúng, đúng... Tại sao toàn bộ đều đúng?

Chưa đầy một phút, Nguyễn Thiệu đã chấm xong tất cả các câu hỏi trắc nghiệm, tất cả các đáp án đều đúng khiến hắn cảm thấy hơi bối rối. Chuyện gì vậy, lẽ ra đề thi càng về sau càng khó. Câu hỏi đầu tiên hắn còn phải vật vã, tại sao một học sinh cấp hai lại có thể làm đúng tất cả các câu sau?

Có phải đề thi này đi ngược lại quy luật, cố tình đặt câu khó nhất ở câu đầu tiên không?

Nguyễn Thiệu thuận theo suy đoán, nhìn về phía câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, rồi càng bối rối hơn khi phát hiện hắn hoàn toàn méo biết cách giải. Câu đầu tiên hắn còn có thể phân vân giữa hai lựa chọn, nhưng câu cuối cùng, hắn chỉ có thể đoán bừa.

Thiếu niên lập tức cảm thấy chán nản, sự tự tin ban đầu đã biến mất. Hóa ra, hắn đã thất học đến mức ngay cả đề thi của học sinh cấp hai cũng không hiểu, hèn gì ba hắn muốn gửi hắn đến đây để cải tạo. Lúc này hắn chỉ muốn quay trở lại lúc vừa mới khoác lác, dùng đồ ăn bịt mồm mình lại, mấy câu hỏi này đâu phải là thứ mà hắn có thể hướng dẫn được.

Không sao, còn có đáp án! Dù sao em trai có vẻ giỏi như vậy, làm đúng tất cả các câu hỏi, chắc cũng không cần mình hướng dẫn, chờ hắn chấm xong bài thi này theo đáp án rồi nhanh chóng chuồn đi thôi.

Nguyễn Thiệu tăng tốc, nhanh chóng chấm xong mấy câu lớn phía trước, quá trình giống hệt đáp án tham khảo đã khiến hắn trở nên chết lặng. Đúng, đúng... Dù sao cũng đều đúng, hử?

Khi chấm đến câu hỏi lớn cuối cùng, hắn đã vẽ được nửa đường rồi chợt dừng lại. Bởi vì mặc dù đáp án cuối cùng giống hệt nhau, nhưng quá trình lại gần như không có điểm nào trùng khớp. Ơ kìa, cuối cùng nên tính là đúng hay sai đây?

Nguyễn Thiệu cầm bút mà không biết phải làm sao, mặt mày đầy vẻ khổ sở. Hắn muốn hỏi Cố Trừng Tinh, nhưng nhìn vẻ chăm chú làm bài của người ta lại không dám làm phiền. Hơn nữa Cố Trừng Tinh bảo hắn chấm, bây giờ mình lại đi hỏi người ta thì còn ra gì nữa! Mất mặt chết đi được!

Bạn bè thì có hạn, hắn lập tức nghĩ đến hai đồng bọn khác cùng tham gia chương trình với mình. Ờm, mặc dù đều bị gửi đến để cải tạo, nhưng chắc cũng không tệ như mình đâu ha?

Nguyễn Thiệu lén lút liếc nhìn bóng lưng của cậu bé, phát hiện đối phương hoàn toàn không chú ý đến mình, bèn cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng di chuyển đến cửa, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng có điều hòa.

Vừa ra ngoài, một luồng hơi nóng ập đến. Hắn không còn quan tâm nhiều nữa, lập tức chạy đến chỗ Lâm An Mạt và cô bé nhà họ Trần đang cùng nhau nhặt rau trong sân, sốt ruột nói:

“Nhanh lên! Coi giùm tôi, câu hỏi cuối cùng này nên chấm thế nào? Đáp án giống nhau, nhưng quá trình hoàn toàn khác nhau!”

“Hừ!” Lâm An Mạt không khách khí mà châm chọc, “Không phải chứ, Nguyễn Thiệu, cậu không phải tự tin muốn dạy em ấy làm bài sao? Sao bây giờ lại không hiểu nổi một câu hỏi cấp hai, lại còn phải hỏi tôi, thật là quá xấu hổ.”

Nguyễn Thiệu không cãi lại, bởi vì vừa xấu hổ vừa có việc cầu người.

Lâm An Mạt phủi bụi trên tay, đầy tự tin nhận lấy tờ bài, nhìn một giây, hai giây, ba giây...

“Này, cậu biết chấm thế nào không thế? Chẳng lẽ cậu cũng không biết?” Nguyễn Thiệu chờ đợi mất kiên nhẫn, hắn phải nhanh chóng quay về không để cậu nhóc phát hiện mình nhờ người khác.

“Ừm, cái này... thật ra, tôi cũng là một học sinh kém.” Lâm An Mạt nói với giọng điệu uể oải, âm thanh trở nên thấp hơn. Cô nhận ra không chỉ câu cuối cùng mà cả những câu trước đó cô cũng không làm được, nhìn qua những câu đã làm đúng, cô phát hiện mình hoàn toàn không hiểu.

“Sặc! Vậy mà cậu còn dám cười nhạo tôi!” Nguyễn Thiệu lập tức đáp trả không chút khách sáo, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Có vẻ như không chỉ mình hắn kém cỏi, người trước mặt này cũng là học sinh cấp ba, cũng giống như mình, thậm chí còn không hiểu được câu hỏi của học sinh cấp hai.

“Để tôi xem thử.” Tạ Cảnh nghe thấy bọn họ khịa lẫn nhau, cũng tỏ ra hứng thú.