"Khụ! Nhóc yên tâm, đến lúc đó sẽ giải quyết hết giúp nhóc!" Đối mặt với ánh mắt tin tưởng của cậu, Nguyễn Thiệu vừa vui mừng vừa có chút chột dạ.
Nhưng rồi hắn chợt nghĩ, đây chẳng phải là bài tập cấp hai thôi à, một học sinh cấp ba như mình sao lại không giải được? Thế là, thiếu niên có chút tự ti bỗng trở nên tự tin, ngẩng cao đầu thưởng thức bữa cơm.
Khi bữa trưa kết thúc, theo quy định của ekip chương trình, ba Cố phải sắp xếp công việc cho những đứa trẻ ở nhà mình, để chúng đổi công sức lấy bữa tối. Nhưng nhìn Lâm An Mạt, người mà đã mất cả buổi trưa chỉ để rửa rau, ông không biết nên sắp xếp công việc gì nữa.
Đang phân vân, ông thấy một nhân viên đứng trong nhà chỉ vào chén bát trên bàn, sau đó không nói gì mà chỉ ra hiệu "rửa chén".
Nhớ đến bộ chén bát mới mà gia đình mình dành riêng, ông chợt cảm thấy lo âu trong lòng, nhưng vẫn khó khăn nói: "Hai cháu giúp chú dọn dẹp bàn một chút, rồi rửa chén nhé."
Rửa chén? Cô chưa bao giờ chạm vào chén bẩn trong đời!
Lâm An Mạt nhìn những chén bát dính đầy dầu mỡ và thức ăn thừa, ánh mắt của cô gần như tràn đầy sự ghét bỏ. Chỉ cần nghĩ đến việc tay mình phải chạm vào những chén bát dính dầu mỡ và phát ra mùi khó chịu, cô đã vô thức giấu tay ra phía sau.
"Cháu, cháu có thể không không...?"
Nhưng cô chưa nói xong, cô bé lạ mặt ngồi bên cạnh bỗng nhảy xuống ghế, "Chú Cố, để cháu rửa bát giúp chị cho! Chị ấy là công chúa, công chúa không thể làm việc được!"
Dứt lời, cô bé bắt đầu thu dọn chén bát trên bàn một cách nhanh nhẹn, động tác thuần thục, vẻ mặt tự nhiên.
Lâm An Mạt có chút bối rối, nhìn cô bé làm việc một cách gọn gàng. Một lúc sau, cô mới phản ứng lại, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vàng tiến lên muốn nhận lấy chén bát: "Không phải không phải! Chị không phải công chúa, đây là công việc của chị, sao có thể để em làm!"
"Sao lại không phải?" Cô bé nhíu mày không hiểu, rất nghiêm túc, "Chị mặc đẹp như vậy, da lại trắng, từ đầu đến chân đều xinh đẹp, giống hệt như công chúa trong truyện cổ tích mà anh Trừng Tinh đã cho em xem."
"Thật sự không phải! Cái này, chỉ là một bộ quần áo thôi, ai cũng có thể mặc được. Giống như em, mặc vào cũng sẽ xinh đẹp như chị, giống như một nàng công chúa." Lâm An Mạt thường thích tự xem mình như công chúa, nhưng khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô bé nhìn mình, cô không dám nhận mình là công chúa.
"Không đâu." Cô bé nhìn vào gương trên tủ quần áo, rất thản nhiên, "Em vừa đen vừa lùn như này, cho dù mặc váy công chúa cũng chỉ giống như chị kế của Lọ Lem, không thể trở thành công chúa thật sự."
"Ai nói thế." Cố Trừng Tinh không đồng tình nhìn cô bé, "Tiểu Noãn, em cho rằng chỉ cần xinh đẹp là công chúa đúng không? Dù người đó giống như mẹ kế của Bạch Tuyết?"
"Đương nhiên không phải!" Cô bé ngay lập tức lắc đầu, mẹ kế ác độc như vậy, cho dù có xinh đẹp cũng không thể là công chúa!
"Cho nên, công chúa không nhất thiết phải xinh đẹp, vẻ bề ngoài không đại diện cho tất cả." Cố Trừng Tinh mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói chắc chắn, "Tiểu Noãn, em thông minh, hiểu chuyện, lại chăm chỉ và lịch sự, sao lại không phải là công chúa được chứ?"
"Nhưng em không biết làm gì cả, chỉ biết làm việc." Cô bé tràn đầy nghi ngờ về lời này, có nàng công chúa nào lại giống như mình đâu.
"Chị cũng không biết làm gì hết đó!" Lâm An Mạt lập tức nói, "Hơn nữa chị còn không biết làm việc! Em, em giỏi hơn chị nhiều!"
"Đúng vậy!" Nguyễn Thiệu cũng hùa theo, "Em xem, ngay cả việc thái rau mà tay anh cũng bị thương, làm sao có thể bằng em được."
"Đúng nhỉ." Gương mặt của cô bé cuối cùng cũng chuyển từ vẻ thiếu tự tin sang nghiêm túc gật đầu, "Vậy để em giúp chị nhé."
"Được rồi, công chúa nhỏ." Cố Trừng Tinh cúi người xuống cười nói, "Em chỉ cần phụ giúp chị ấy thôi."
Lâm An Mạt cũng không còn nghĩ đến việc lười biếng, dưới sự hỗ trợ của cô bé, cùng với Tạ Cảnh vụng về dọn dẹp chén đũa ở trên bàn.
Nhìn cảnh tượng như vậy, mọi người trong phòng livestream không khỏi cảm thán: [Em trai nói đúng! Mỗi cô gái đều là công chúa, ai nói chỉ những người xinh đẹp mới là công chúa chứ!]
[Ở đây trích dẫn định nghĩa về công chúa của Disney: Chỉ cần bạn tốt bụng, dũng cảm, thông minh, bạn chính là công chúa, vẻ đẹp không phải là tất cả.]
[Ôi ôi, Tinh Tinh tốt quá đi!]
[Khi tôi còn nhỏ, tôi cũng không xinh đẹp, vì vậy rất ghen tị và tự ti khi thấy những bạn học nữ xinh đẹp và thời trang xung quanh. Giá như lúc đó tôi cũng có một người anh nơi như vậy với tôi thì tốt biết mấy.]
[Thôi xong, khi thì toai muốn Tinh Tinh làm em trai, khi thì lại muốn Tinh Tinh làm anh trai, làm sao bây giờ?]
"Anh Nguyễn Thiệu, bài kiểm tra này em đã làm xong, anh chấm giúp em nhé."
Trong thời gian hai giờ quy định, Cố Trừng Tinh đã hoàn thành một bài kiểm tra, sau đó kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng yên tâm chọn nộp bài sớm.
Nhưng khi cậu đưa bài kiểm tra cho người bên cạnh, lại phát hiện đối phương dường như hoàn toàn không nghe thấy mình nói gì, đang cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, ngón tay không ngừng di chuyển.
"Anh Nguyễn Thiệu?" Cố Trừng Tinh lại gọi thêm một lần.
"Hả, đưa cho anh." Nguyễn Thiệu mới lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đưa tay nhận lấy bài kiểm tra.