"Nhiều giấy khen quá!" Lâm An Mạt lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm giấy khen dán đầy trên tường màu trắng, giọng đầy ngạc nhiên, "Em ấy học giỏi thật!"
"Tất nhiên rồi! Con trai chú từ nhỏ đã thông minh và ham học, từ khi đi học chỉ cần thi là lúc nào cũng đứng đầu lớp, mỗi kỳ đều mang giấy khen về. Trong thôn của chú, chưa từng có đứa trẻ nào học giỏi như Trừng Tinh đâu." Nói đến đây, giọng ba Cố tràn đầy tự hào.
"Đúng thế! Anh em học rất giỏi, đệ nhất thiên hạ luôn!" Cố Hạo Vũ lúc này cuối cùng cũng được gọi vào phòng, hớn hở kêu lên.
Ba Cố nhìn cậu con trai út đang kêu la, vẻ mặt ghét bỏ: "Con còn không biết xấu hổ mà nói Nếu con có được một nửa thành tích của anh con, ba đã đỡ lo hơn nhiều rồi!"
"Hì hì, tại con không thông minh bằng anh thôi." Cố Hạo Vũ không hề tức giận khi bị mắng, chỉ gãi đầu ngây ngô cười, "Nhưng sức của con khỏe, có thể bảo vệ được anh!"
Vừa bước vào phòng ngủ, ba Cố lập tức mở điều hòa và đóng cửa sổ lại. Trong căn phòng sạch sẽ gọn gàng, hai chồng bài kiểm tra dày cộp trên bàn học bên cửa sổ dễ dàng thu hút ánh mắt.
"Chú ơi, những cái này, lẽ nào đều là bài tập hè của em ấy ạ!" Lâm An Mạt nhìn chồng bài dày cộp, không nhịn được nuốt nước bọt. Mặc dù bài tập không phải là của mình, nhưng cô đã cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Ba Cố vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi! Nhưng phần lớn trong đó là bài tập bổ sung mà giáo viên giao cho nó, thằng con trai của chú không có sở thích gì khác, chỉ thích học, đọc sách và làm bài. Để nó ở đây làm bài, nó có thể ngồi im một chỗ cả ngày."
Thấy vậy, trên bão bình luận cũng có nhiều người bàn tán, rất là cảm thán.
[Không thể tin nổi, thật sự có đứa nhỏ thích học đến vậy cơ à?]
[Uầy! Đột nhiên cảm thấy, cậu nhóc sinh ra trong gia đình như vậy thật không may. Nếu điều kiện gia đình của cậu nhóc tốt hơn một chút, dù chỉ một chút thôi, có lẽ tương lai của cậu ấy sẽ tươi sáng hơn.]
[Đúng vậy! Dù sao đi nữa, điều kiện giáo dục ở nông thôn, đặc biệt là ở những vùng núi như thế này, thật sự rất hạn chế. Nếu cha mẹ của cậu bé có thể vào thành phố làm việc, đưa cậu bé vào thành phố học, thì như với đứa nhỏ thích học như vậy, vẫn có cơ hội thay đổi số phận bằng tri thức.]
[Cũng không thể nói như vậy được, chú và dì rất yêu thương ẻm mà. Dù điều kiện gia đình khó khăn, nhưng bọn họ vẫn cố gắng để con trai học hành nghiêm túc, thậm chí còn lắp điều hòa cho cậu ấy.]
[Sao bà biết em trai học ở nông thôn thì không thể thay đổi số phận bằng tri thức? Nhìn kìa, những tấm giấy khen đầy tường.]
[Đừng hiểu lầm, không phải tui nói chú và dì không tốt. Chỉ là tiếc cho em ấy thôi, vì ní và tui đều biết, con nhà nghèo khó mà thành đạt thật sự rất khó. Tài nguyên giáo dục ở nông thôn quá hạn chế, những gì có thể dạy cho em ấy cũng rất có hạn.]
[Cũng phải, hiện tại cậu bé có thể có lợi thế khi cạnh tranh với các bạn cùng trường, nhưng tương lai khi cạnh tranh với học sinh ở thành phố, tỉnh, thậm chí toàn quốc, cậu bé có thể có lợi thế gì?]
[Thay đổi số phận thật sự quá khó! Trẻ con bây giờ học hành quá căng thẳng! Không chỉ phải tìm nhà ở khu vực học tốt, trường nổi tiếng, giáo viên giỏi, mà sau giờ học còn phải tham gia lớp học thêm và các cuộc thi. Chỉ mỗi tụi nó nỗ lực, mà ba mẹ không cố gắng, điều kiện gia đình không theo kịp, trừ khi đó là thiên tài ra, còn không thì thật sự không thể... gánh nổi.]
[Sau đó cậu nhóc cũng sẽ được đổi sang sống một tháng ở gia đình giàu có trong thành phố, nếu có đại gia nào nhìn thấy tiềm năng của em ấy và giúp đỡ, thì có lẽ vẫn có cơ hội.]
[Ủa! Có phải mấy ní quá lạc quan rồi không? Có khi nào, chỉ số IQ của cậu bé đó cũng chỉ là "so bó đũa chọn cột cờ" ở cùng thôn thôi? Những đứa trẻ học giỏi ở nông thôn đi học ở thành phố, cuối cùng cũng chỉ bình thường như bao người khác thì có gì lạ?]
Cố Trừng Tinh hoàn toàn không biết về những tranh luận trên mạng về mình, chạy đi chạy lại để bày chén đũa và thức ăn lên bàn, rồi bắt đầu chia bát đĩa cho khách.
Trên bàn hình chữ nhật đầy những món ăn nóng hổi, nhìn là biết ba mẹ nhà họ Cố đã chuẩn bị đặc biệt để tiếp đãi hai đứa trẻ đến từ thành phố.
"Cảm ơn." Tạ Cảnh nhận chén đũa, nhìn bàn ăn rồi nghiêm túc nói cảm ơn.
"... Cảm ơn." Lâm An Mạt vốn không có ý thức như thế, nhưng nhìn thấy người khác lên tiếng nên mới vội vàng theo sau.
"Không có gì." Cố Trừng Tinh cười đáp lại.
Cậu vừa sắp xong chén đũa ngồi xuống, thì nhìn thấy qua cửa sổ có hai người chạy vào sân, cô bé đứng sau lưng Nhuyễn Thiệu hớn hở chạy vào.
“Anh TrừngTinh, mẹ em hôm nay nấu thịt thỏ, bảo em mang một ít sang cho anh.”
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra.
Cô bé bưng một bát thịt thỏ hào hứng nói: “Anh Trừng Tinh, nhà anh bật điều hòa à! Thế thì em không đi nữa, ở lại nhà anh ăn luôn!”
“Đến đây, ngồi đi, chỉ là có hơi chật chút.” Cố Trừng Tinh thấy cô bé bưng bát đồ ăn nóng hổi, lập tức đi xuống nhận lấy.
Nhưng vừa đặt chén lên bàn, cậu đã thấy Nguyễn Thiệu theo sau với vẻ mặt đầy oán giận. Chỉ trong một thời gian ngắn không gặp, dường như hắn bị bóc lột áp bức ghê gớm lắm, trên tay còn quấn khăn giấy, trên khăn giấy trắng đó máu đỏ tươi đang thấm ra ngoài.